pacman, rainbows, and roller s
Trả lại em tình yêu anh giữ

Trả lại em tình yêu anh giữ

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 280

Trả lại em tình yêu anh giữ

one có khả năng phần nào đẩy lùi được tế bào ung thư. Nhưng với Vĩ thì ngược lại... Cậu ấy gần như luôn nằm trên giường từ lúc chia tay em..."
Từng câu nói của chị như mỗi nhát dao cứa vào tim cô. Từng vết một, không quá sâu nhưng đủ để khiến trái tim cô ngừng đập vì cạn kiệt máu. Tai cô ù đi, nước mắt từ bao giờ đã làm nhòe nét mực ghi tên anh trong bệnh án. Có cái gì đó sâu tận thăm thẳm đang sụp đổ trong cô, đau đớn và tuyệt vọng. Thụy Du lao ra khỏi phòng trước sự bàng hoàng của chị. Cô cầm tay lái như kẻ mất trí tìm hình bóng anh trong dòng người vội vã, ngược xuôi. Cô sợ mình sẽ va phải ai đó trên con đường rộng mênh mông này, nhưng chiếc xe vẫn cứ lao đi trong điên loạn. Nước mắt như một thứ nước vừa đắng vừa mặn cứ mãi tuôn rồi lại đọng trên khóe mắt làm tầm nhìn của cô không còn rõ ràng. Từng cơn gió mạnh ngược chiều như những chiếc lao nhọn đâm thẳng vào da thịt cô ran rát...
Trái tim Thụy Du đau đớn quằn quại. Cô không thể định hình được mình sẽ làm gì tiếp theo. Mọi hành động của cô lúc này như một con robo được lập trình sẵn. Cô không nghĩ gì được hơn ngoài nỗi sợ hãi vô hình cứ bám riết lấy. Cô chạy đến bên anh bằng chút sức lực còn lại trên đôi chân của mình, mang theo vẻ kích động, như điên dại. Anh nằm kia, trên chiếc giường rộng lớn. Nhưng làm sao thế này, làn da sao lại trắng bệch thế kia? Đôi môi từng buông những lời yêu thương say đắm kia bây giờ đã trở nên thô ráp, nứt nẻ. Cô đến bên anh, cầm lấy cánh tay rồi ra sức lay anh dậy. Mặc cho những thanh âm gào thét trong đau đớn cùng cực, đôi mắt của anh vẫn cứ nhắm nghiền lại. Những con người mặc áo trắng – họ kéo cô ra khỏi anh. Họ không cho cô gặp anh. Họ nói anh vừa được tiêm thuốc. Rằng anh vừa trải qua một cơn sốt cao, rằng anh không còn đủ sức để chịu đựng thêm một cơn tác động từ bất kỳ điều gì nữa. Rằng... anh cần được nghĩ ngơi.
Cô gần như điên dại chỉ biết gào thét rồi ra sức cào cấu những con người tự cho ta đây cái quyền được chia rẽ cô và anh. Anh đã làm điều gì vì cái gì chứ? Vì yêu cô ư? Vì yêu cô mà anh chấp nhận đẩy cô ra xa và một mình chịu nỗi đau từ cơ thể và trái tim? Thế mà cô lại chẳng biết gì hết. Cô còn trách móc khiến anh càng thêm khổ sở. Nhớ lại cái cách anh đã nhìn cô bằng tia thống khổ tối hôm qua, nước mắt cô trào ra khóe mi, hòa vào hơi thở yếu ớt của anh khiến tiếng khóc không cất thành tiếng.
Căn phòng rộng lớn của anh bây giờ lại chưa đầy dụng cụ, máy móc y tế. Đôi mắt nâu thất thần lặng lẽ nhìn anh chìm vào giấc ngủ ngon. Cô chợt hỏi... từ bao giờ Trọng Vĩ mạnh mẽ thích ra lệnh của cô lại phải níu kéo sự sống bằng những thứ máy móc lạnh lẽo này vậy?
Ngồi xuống mép giường, cô nâng tay xoa mặt anh. Dùng những ngón tay thon dài vẽ theo viền môi của anh, nước mắt không kiềm được mà rơi. Ngay cả trong giấc ngủ, hàng chân mày của anh vẫn nhíu chặt như đang chịu đựng những cơn đau hành hạ cơ thể mình. Sao anh không chia sẽ với cô mà phải âm thầm chịu đựng như vậy? Cô nằm xuống bên cạnh anh, đan những ngón tay mảnh khảnh của mình và anh vào nhau. Từng ngón, từng ngón xen kẽ nhau để chắc chắn rằng anh vẫn luôn ở bên cô.
Toàn bộ không gian rơi vào thinh lặng. Chỉ có những tiếng tít tít phát ra đều từ chiếc máy đo nhịp tim bên cạnh anh. Dù đã nhắc nhở bản thân không được ngủ quên nhưng cô vẫn nhanh chóng thiếp đi trong mệt mỏi. Đã mấy ngày rồi cô không rời khỏi anh dù chỉ một giây. Ngay cả lúc buồn ngủ cũng không dám chợp mắt dù chỉ ít phút. Đến cả chiếc áo sơ mi cô mặc hôm rời khỏi nhà cô cũng không nhớ bao nhiêu ngày rồi chưa thay.Bởi vì cô sợ lắm. Sợ chỉ trong một phút bất cẩn, anh sẽ lặng lẽ ra đi như cách đã từng làm với cô. Nếu lần này lại ra đi, có lẽ... là mãi mãi.
...
Không gian xung quanh bỗng chìm vào một màu đen tối. Thụy Du cựa mình, bàn tay trống rỗng. Tay anh đâu rồi? Cô giật mình hoảng hốt bật dậy tìm anh. Nhưng chẳng thể nhìn thấy điều gì ngoài bóng tối. Cô cất cao tiếng và xoay người tìm kiếm anh, đáp lại lời cô là đâu đó trong không trung vang vọng lại giọng nói của chính mình. Cô sợ hãi bỏ chạy trong đêm tối không một ánh đèn. Cứ chạy mãi đến khi đôi chân đau rát ngã khuỵa. Cô sợ hãi gọi tên anh trong bất lực. Bỗng nhiên có một cánh tay kéo lấy cô từ phía sau, Thụy Du bất giác quay lại... Là anh phải không?
"Thụy Du! Thụy Du! Tỉnh dậy đi Thụy Du! Vĩ cậu ấy..."
Khóe mắt cô chậm chạp mở ra, giật bắn mình thấy chị cùng bao nhiêu người khác đang đứng xung quanh giường bệnh. Gương mặt của họ đầy rẫy sự tiếc nuối và tuyệt vọng. Hoảng hốt quay sang anh, nhìn anh đau đớn trước những thứ đang chạm vào cơ thể mình, cô siết chặt lấy tay anh trong vô thức. Lay anh, gọi anh nhưng dường như vô vọng. Chỉ có những âm thanh chói tai phát ra từ máy đo nhịp tim như đâm thẳng vào lồng ngực thổn thức của cô. Nước mắt tuôn một cách khó nhọc trên khóe mi, cô gọi tên anh. Gọi mãi, gọi cả trăm lần, ngàn lần nhưng đáp lại cô là thứ thanh âm chết chóc đáng sợ kia. Anh vẫn nằm đây, nhưng lòng bàn tay không còn ấm nữa, sự sống mong manh sao lại rời bỏ một

1 .. 456[7]8
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)