An dễ thương lắm..."
Thịnh lôi một chiếc khăn to trùm tôi lại, còn tôi nép vào góc nhà mà khóc. Bảo đang cố níu tay tôi, đang cố kéo tôi quay lại với mình, vậy mà tôi bỏ đi luôn. Khi thấy vai cậu ấy run lên, tôi muốn chạy đến ôm cậu ấy lại. Nhưng đột nhiên hình ảnh tôi từ tương lai vọng về, tôi ngồi trên chiếc xe lăn, không làm được gì nên hồn, lúc ấy, liệu Bảo Bảo có thể chịu nổi hay không? Bởi thế, tôi im lặng đi thẳng... " Xin lỗi Bảo, nhưng tốt hơn cho cậu, thì chúng ta nên như vậy..."
Tôi quơ tay đập vỡ chiếc đèn thủy tinh trên bàn, một vài mảnh cắt vào tay một vết sâu mà máu bắt đầu tứa ra. Tiếng khóc tôi càng thảm thiết hơn, Thịnh càng lo lắng hơn khi cầm bàn tay tôi mà loay hoay kiếm miếng vải bọc vết thương. Tôi choàng lấy ôm Thịnh, mà khóc, mà tức tưởi, còn Thịnh, vỗ về nhẹ lưng tôi, thì thầm: " Không sao đâu, không sao đâu, dù An đau ở tay hay đau ở lòng mà khóc, thì đừng lo, có Thịnh đây mà..."
Tối hôm ấy, trong giấc ngủ chập chờn, Thịnh ngồi tựa vào thành giường đưa tay xoa nhẹ tay tôi, để cơn đau kia giảm xuống, đôi lúc tôi còn thấy Thịnh mở cửa ra ban công hút thuốc mà thở dài trong làn khói trắng ấy... " An làm Thịnh đau như đã làm Bảo đau sao..."
***
Hôm ấy, tôi đi lang thang trên đôi chân gần như vô thần trong cái thành phố to thật to này. Khi trước còn có Bảo Bảo, thành phố nhỏ bé lắm. Cứ ngồi sau lưng cậu ấy, thành phố thu nhỏ theo vòng bánh xe tròn lăn trên đường. Đến khi chia tay nhau, mỗi cơn mưa đã không còn có Bảo ngồi bên cạnh kể chuyện về những giọt mưa đã nói gì với nhau, cái tiếng tí tách của mưa kia, như vô nghĩa đi hẳn. " Hạt mưa ơi, liệu khi không có cậu ấy, thì mưa có kể về chuyện tình của tôi và Bảo hay không? Hay chỉ là âm thanh kia chỉ khi có Bảo mới biến thành tiếng yêu thương..."
Tôi đứng ở một quán café xay hạt để chờ Thịnh đến đón. Ở đó, có ánh đèn vàng và vài bản nhạc tình từ thập niên 80 vọng đến ấm cúng, vài đôi yêu nhau đọc cho nhau nghe vài quyển sách lãng mạn được trưng bày trên giá. Tôi không có thói quen uống café từ ngày quen Bảo, cậu ấy nói nó không tốt cho thần kinh tẹo này. Tôi gọi vội một ly café kem lạnh buốt, hớp một ngụm cảm giác thấy lạnh từ miệng xuống tới bụng. Ngoài kia mưa cứ bay bay, cái lạnh cũng tràn vào đây, con hẻm nhỏ vàng vọt ánh đèn...
- Café không tốt cho não đâu An An.
Bảo Bảo đứng ở cửa ra của quán, đôi mắt sâu thẳm cậu ấy nhìn tôi, vẻ buồn choáng ngợp và con phố này đột nhiên hẹp lại đến nghẹt thở. Tôi cố ra vẻ tự nhiên:
- Ừ, nhưng nó thật tuyệt. Mùi hương khá ngon, tiếc là khi trước không nếm thử nó sớm hơn.
- Cũng như là mình không chia tay sớm hơn...An sao rồi?
- Thịnh rất tốt. An bây giờ cảm thấy rất vui..
- Ừ, vậy cũng mừng cho An...
Khi đó, Thịnh đã đến quán café, cậu ấy mở cửa xe và bung dù, ôm lấy vai tôi, kéo tôi nép vào lòng mình rồi đưa tôi ra xe. Chúng tôi không nói gì suốt dọc đường về, Thịnh lâu lâu nhíu mày rồi đưa ngón trỏ lên mắt, mệt mỏi nhìn tôi. Còn tôi mím chặt môi để tránh bật khóc thành tiếng, mà nước mắt cứ rơi dài như vậy. Thịnh đưa tôi vào phòng, cậu ấy khép hờ cửa cứ như bảo tôi: " Cậu cứ khóc đi..." và đêm ấy, một đêm lại dài thật dài...
***
Từ ngày gặp nhau ở quán café kia, tôi không còn gặp lại Bảo Bảo, dù trên phố đông kia, tôi cố đưa mắt kiếm một nụ cười tươi như màu nắng của cậu ấy, mà cũng chỉ vô nghĩa, cũng chỉ là những nụ cười xã giao nhạt nhẽo...
Hôm ấy...Cái ngày mà tôi lo sợ cũng đã đến...
Tôi và Thịnh đi ăn tại một quán quen nằm giữa thành phố. Ăn xong, tôi muốn đi dạo cho khuây khỏa, và Thịnh đồng ý ngay, chúng tôi đi dạo dọc những hàng cây cao và mát, nói vu vơ vài câu chuyện về cuộc sống cả hai. Đột nhiên tôi nghe chân đau đến tưởng như nó đã được chặt ra khỏi người, tôi ngã khuỵa xuống đường, Thịnh hốt hoảng gọi tên, nhưng lúc ấy, mọi thứ xung quanh mờ đi và tôi bắt đầu ngất lịm...
Tôi tỉnh giấc, một màu trắng bao trùm. Tiếng máy đo tim được kẹp ở ngón cái cứ tít tít bên tai, vài thứ dây nhợ được gắn trên người rối tung lên. Tôi mở mắt, màu nắng chiếu làm chói đôi mắt đã nhắm lìm từ lâu, tôi cố cử động chân để leo khỏi giường, nhưng sao tôi không thể điều khiển được nó. Tôi cố thử đi thử lại nhiều lần, nó cũng nằm trơ ra như vậy. Tôi níu áo cô y tá gần đó, nói gần như hét:
- Chân tôi làm sao? Làm sao vậy? Hả?
- Xin lỗi, chúng tôi đã cố giúp cô, nhưng không thể...Chân cô không thể hoạt động nữa...
Và như bạn biết đấy, mọi thứ trước mắt tôi đổ sầm lại. Từ đó, tôi sống lệ thuộc vào xe lăn.
Cũng may mắn cho một cô gái đột nhiên phải ngồi xe lăn, đó chính là còn có Thịnh. Ban đầu, chính Thịnh là người cõng tôi, rồi đến tập ngồi xe lăn cho tôi, cậu ấy kiêm luôn nấu nướng và đưa tôi đi dạo, đi những con đường sách. Đôi khi đi làm về, Thịnh lại hay mua những quyển sách hay những dĩa nhạc êm dịu cho tôi để tôi giải sầu. Mỗi ngày chủ nhật, Thịnh đưa tôi đi học làm hoa vải. Hoàn thành xong một ch