Xin thời gian đừng qua đây

Xin thời gian đừng qua đây

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 433

Xin thời gian đừng qua đây

chẳng phải nó hay, mà là có cảm giác có những bài thơ như chỉ viết riêng cho mình...
Em vẫn thường hay làm nhói lòng tôi mỗi khi tôi hỏi vì sao em tốt với tôi như thế , em đều trả lời "vì mày cũng giống như em chị thôi". Nói dối, rõ ràng là em nói dối... Mỗi lần em nói vậy, tôi đều nhìn xoáy vào mắt em thật sâu, trong đôi mắt trong trẻo như trời thu ấy, em còn cất giấu điều gì. Còn ngại ngùng điều gì mà chưa đến bên tôi. Còn sợ điều gì mà chẳng để cho mối tình trọn vẹn, còn để những lời nói dối lòng trở nên đau buốt trái tim đến thế. Em vẫn còn nhớ nhung về mối tình đầu ấy, về người đã quay lưng với em đấy sao???
Nhưng tôi cũng chẳng trách em, vì mối tình đầu của tôi – là em đấy thôi, cũng đâu dễ dàng mà quên mà từ bỏ, cũng như vết thương sâu động vào vẫn đớn đau đấy thôi. Tôi cũng như em, cứ ngốc ngếch đứng sau một người chẳng bao giờ quay lại nhìn mình.... Tôi chỉ khác em là tôi dám nói, còn em cứ im lặng dõi theo. Tôi luôn tin, chẳng có trái tim nào là sắt đá, chẳng mềm đi vì những quan tâm và những yêu thương thật lòng. Chẳng có nỗi cô đơn nào là mãi mãi, chẳng có giấc mơ nào là vô vọng, chẳng có tháng năm nào là không mang kỉ niệm.. và chẳng có tình yêu nào là sai...

Mỗi tối, tôi đều chúc em ngủ ngon. 2 phút sau đã có ngay tin nhắn trả lời, tôi lại cười, dù chẳng mở ra tôi cũng biết ngay là tin nhắn nạt nộ đàn chị của em. "ngủ ngay. Bày đặt thức đêm". Bị mắng mà được quan tâm, tôi cũng chẳng thấy buồn. Nhắn cho em "ờ. Nhớ....." và em chẳng trả lời. Ban ngày gặp nhau, mặt em vẫn tỉnh rụi như tôi chưa nói gì. Có lẽ nào em nghĩ tôi vẫn còn quá trẻ con nên chẳng buồn để ý....
Thỉnh thoảng, tôi vẫn lắc đầu với những bộ trang phục của em khi tôi sang nhà ăn chực cơm. Em mặc nguyên bộ quần áo bóng đá con trai rộng thùng thình, không phải tôi nói quá, mà quả thật nhìn em như một con bù nhìn người ta hay cắm giữa cánh đồng sắp gặt. Và càng không thể tin, em có những 7 bộ như thế. Lần đầu gặp em mặc bộ MU, tôi còn tưởng em cùng sở thích với mình, hoặc vì mình thích MU nên em cũng thích theo, mở cờ trong bụng... Nào ngờ, em đem khoe thêm 6 bộ của mấy cái đội bóng khác nữa, nhìn mà muốn phun máu. Người như que tăm, nhưng cả 7 bộ đều lấy cỡ L. Hỏi mãi mới khai, thì ra là tưởng mấy đứa con trai bọn tôi thích con gái mặc đồ thùng thình, và mua ngay 7 bộ, lỡ hôm nào mặc gặp có anh đẹp trai nào cũng thích đội ấy cho dễ có cảm tình... Khuyên can hết lời mà không được, tôi dại dột phun ra một câu: "người đã xấu rồi, mặc đồ còn tùy tiện". Tôi thề là chưa bao giờ nghĩ là em xấu, dù chỉ là 1 giây một phút, chỉ là ghét em mặc mấy bộ quần áo ấy lại đi tán tỉnh anh nào nên nói thế.
Vậy mà em nghỉ chơi tôi suốt 1 tuần, sang nhà làm lành mãi cũng không thèm đáp, im lặng chẳng thèm nhìn tôi lấy một lần. Thực sự là sống hơn 20 năm trời, nói thật là chưa bao giờ tôi thấy có 1 tuần nào mà lại dài như 7 ngày ấy. Không thể làm cái gì ra hồn, động vào đâu cũng chỉ nghĩ tới em. Tối nằm nhắn tin, xin lỗi đủ điều, em chỉ nhắn lại: "nói nhiều, chẳng liên quan". Em không biết là em giận, còn tôi thì có muôn vàn thứ cảm giác quay cuồng trong đầu. Khi là buồn, khi là bực mình, khi là chán nản, khi lại thấy nhớ... nó bức bí muốn nổ tung lên, nhưng mà cứ bị cái tình yêu dại khờ của tôi kìm lại. Hết một tuần, tôi vẫn lì lợm đều đặn mò sang nhà em xin lỗi. Em mệt. Lọc cọc đi mua sữa, mua thuốc về, nấu cho em bát cháo. Thế là em hết giận luôn. Em cứ như đứa trẻ, dù nói không cần đấy, nhưng vẫn cứ muốn được dỗ dành. Em mệt, mà lòng tôi thấy thật vui, nhiều lúc nhìn lại chẳng hiểu sao mình lại có thể khốn nạn như thế nữa...
Ngày em gần tốt nghiệp, trên cửa phòng tôi có tấm giấy nhớ màu vàng, phía dưới có hộp nhựa em để ... chắc từ lúc tôi đi học sáng (chữ rất xấu):
"1 _ Kim chi mới làm. Rất ngon, mày biết trình độ chị rồi đấy...thừa không biết cho ai. Để đây nhé, hi vọng không thằng trộm nào thèm quá chôm mất :p2._ 3 tuần sau chị bảo vệ tốt nghiệp, hội trường A, không tới xem máu chảy đầu rơi. 3 tuần này chị không nói chuyện, không sang chơi nhé. Bận đấy.(p/s: khi tới xem nhớ mua hoa lên tặng cho hoành tráng^^)"
Tôi cười, vác hộp kim chi vào nhà, lần nào em làm thử món gì tôi cũng luôn được làm chuột bạch, cũng thỉnh thoảng hơi khó nuốt, nhưng tôi vẫn thấy tự hào ghê gớm. Nằm mở mắt nhìn lên trần nhà, tôi thấy hiện ra cái cảnh một chàng trai đẹp trai cao ráo – chính là tôi – cầm một bó hoa, ngồi ngay ở mấy hàng ghế đầu xem em bảo vệ tốt nghiệp. Tôi sẽ thật mạnh mẽ, để khi em run nhìn xuống lại có thêm tự tin. Sẽ tìm một hàng ghế gần chỗ đám anh chị bạn em, ngồi nói vu vơ bắt chuyện. Để rồi có ai hỏi, tôi sẽ nói to tôi là người yêu của em đấy, ôi cái cảm giác ấy sẽ tự hào biết bao nhiêu....
Chẳng biết tôi đã nằm ngửa mặt và nhìn cái trần nhà ấy cười bao lâu, c

1[2]34
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)

Duck hunt