Yêu thương không bao giờ là muộn
Đánh giá:
7/10
Bình chọn: 187
vẫn còn tâm trạng nghĩ đến việc tỏ tình. - Hạ nghiêm túc nói.
- Cái con phải thi lại tới ba môn như mày không có tư cách nói tao. - Vy vớ lấy một cái gối ở vị trí gần mình nhất, ném về phía Hạ, nhưng Hạ lại nhanh hơn, không những tóm được cái gối, mà còn tiện tay ném cả gối lẫn con gấu bông về phía nó.
- Tao phải thi lại môn điền kinh là do mày không báo lại lịch thi cho tao, mày còn dám mở mồm ra nói? - Hôm thầy giáo thông báo lịch thi, Hạ có việc bận nên không đi học, vậy mà cái con bạn thân nhất trần đời của nó lại không nỡ báo lại lịch thi cho nó, khiến nó bị trượt một cách vô cùng oan ức. - Yêu thương không bao giờ là muộn cả, mày cứ tập trung học đi đã. Đừng nghĩ học đại học là nhàn rỗi, tao với mày chỉ có thể thảnh thơi nốt năm nay nữa thôi. - Hạ nghiêm mặt nói, hồi đầu mới vào đại học, nó cũng tưởng rằng sẽ nhàn hạ lắm, nhưng sự thực đã chứng minh rằng những gì nó nghĩ hoàn toàn sai lầm.Vy cúi đầu, mân mê gấu áo, ủ rũ nói:
- Tao chỉ đơn giản là muốn nói cho cậu ấy biết, vậy thôi. Tao cũng chẳng đòi hỏi gì việc cậu ấy có thể đáp lại tình cảm của tao hay không, nhưng tao không muốn phải hối tiếc vì chưa từng làm gì cả.
- Tùy mày - Hạ quay người, tiếp tục giải quyết bài tập môn chứng khoán, không thèm để ý nữa. Dẫu sao thì nó cũng chắc chắn rằng Vy sẽ chẳng dám làm cái việc ấy đâu.
Ấy thế mà Vy lại làm thật, không những tỏ tình, mà còn công khai cho cả trường cùng biết, bằng cách gửi lên confession của trường. Tuy rằng Vy không viết tên mình, nhưng lại nêu đầy đủ tên họ, quê quán, và cả lớp của Thành, cùng với nội dung của confession mà nó viết nên chẳng khó khăn mấy để những người quen biết bọn họ nhận ra hai nhân vật chính trong confession. Từ lúc confession được đăng, tin nhắn tới tấp được gửi tới điện thoại của Vy, có chúc mừng, có chế giễu, và hỏi han đủ thứ chuyện. Còn Thành, liệu cậu ấy có thế không? Vy vô cùng thắc mắc, liệu cậu ấy có nhận được tin nhắn của mọi người hay không? Và cậu ấy sẽ cảm thấy thế nào?
Có một người đã gửi cho Vy số điện thoại của Thành, có lẽ là bạn của cậu ấy. Không bỏ qua cơ hội trời cho, nó dùng hết can đảm để nhắn tin cho Thành.
"Hi, chào cậu."
"Vy phải không?"
"Đúng rồi, sao cậu biết thế? Cậu đang làm gì vậy?"
"Đoán. Tớ đang định đi tắm."
Vy hơi mất hứng, nhắn tin lại.
"Ừ, cậu đi tắm đi, nếu có hứng thì lại nhắn tin tiếp."
Kết quả là, nó chờ đợi cả đêm cũng không thấy có tin nhắn trả lời.
Hôm sau, Hạ nghịch điện thoại của nó, gửi cho Thành một tin nhắn "Chiều nay cậu có học môn gì không?" nhưng cũng không thấy Thành nhắn lại. Cuối tuần, nó lại tiếp tục gửi một tin nhắn nữa "Hôm nay cậu có phải đi học không?" Đương nhiên, lần này cũng không có tin nhắn hồi âm. Những ngày sau đó, mỗi lần vô tình nhìn thấy nó, Thành cũng đều tránh mặt nó. Những phản ứng của Thành đủ để khiến nó nhận ra một điều - Cậu ấy ghét nó rồi.
Vy khóc, vấp ngã trong mối tình đầu khiến nó suy sụp trong một thời gian dài. Nhiều lúc ngơ ngẩn nghĩ về những kỉ niệm cũ, nó òa khóc, tự trách mình đã quá vội vàng. Đúng như những gì Hạ đã nói với nó, chuyện này sẽ chẳng ra đâu vào đâu cả, vậy mà nó cứ cố chấp không nghe.
Có lẽ, nó sẽ cứ mãi ngu ngơ như vậy, nếu như không bị Hạ tẩn cho một trận nhớ đời, và kì thi lại thì đang đến gần hơn bao giờ hết. Nó từ bỏ, tập cách quên, và điên cuồng lao vào học. Nếu là của mình, sớm muộn gì cũng là của mình, nếu đã không phải, việc gì phải cố chấp một cách ngu ngốc? Thành không thích nó, thì ít nhất nó cũng không thể để cậu ấy nghĩ nó là kẻ mặt dày. Thì thôi, để cho trái tim ngủ quên đi...
***
Hai năm sau.
Lại một ngày gió rét căm căm, trên sân trường lác đác những sinh viên khóa dưới, có những người cắm cúi đi một mình, nhưng cũng có những người tay trong tay với một ai đó. Ở trên ban công tầng ba khu nhà B5, vẫn có một cô gái, đang không ngừng lẩm bẩm cái gì đó. Chỉ khác rằng, mái tóc đuôi gà ngày nào giờ đã thay thế bằng mái tóc dài buông xõa dịu dàng sau lưng, và những điều mà nó lẩm bẩm ngày hôm nay cũng chẳng còn giống những gì mà nó đã nói cách đây hai năm.
- Ôm nhau đê! Ôm nhau đê! Ôm nhau đê!
- Con ranh - Một bàn tay nhanh như chớp đưa ra, cốc mạnh vào đầu Vy, khiến nó theo phản xạ đưa tay ôm đầu.
- Ai ui, cái con này, mày làm cái trò gì thế?
- Không xuống nhanh chụp ảnh kỉ yếu đi kìa, thơ thẩn ở đây làm cái gì thế? - Hạ đẩy gọng kính, đứng sát bên cạnh nó, khoanh hai tay đặt lên ban công, nhìn ra phía xa.
- Bọn nó còn bận tự sướng chán mới chụp ảnh kỉ yếu được, có khi cả tiếng nữa mới được ấy chứ. - Vy bĩu môi - Hôm nay buổi cuối rồi, tự dưng tao muốn lên đây thôi.
- Ôn lại kỉ niệm cũ? - Hạ hỏi.
- Chắc thế. - Vy bật cười một cách ngớ ngẩn, kh