Teya Salat
Đứa trẻ lạc

Đứa trẻ lạc

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 132

Đứa trẻ lạc

thắt lại. Mẹ nó thả thằng em xuống, dịu dàng hôn lên má nó, rồi như sắp khóc, bà bảo:
- Con ở lại cố gắng học hành.
Xong bà lật đật bế cậu con trai bụ bẫm đi mất, nó đứng trên lề đường vắng ngắt, nhìn theo chiếc taxi đưa mẹ nó đi, ngẩn ngơ mãi chẳng rõ đang nghĩ gì...
***
Nó vừa lên lớp Tám thì ông nội cũng qua đời. Căn nhà nhỏ nghiễm nhiên thuộc quyền sở hữu của chú nó. Bây giờ cái khu ven ngoại ô ấy đã đông đúc lắm rồi, xe cộ đi lại tấp nập, hồi còn sống, thi thoảng ông nó lại gắt lên vì chẳng còn nơi yên tĩnh mà đọc báo, ngâm thơ.
Thím nó gọi người cưa cây nhãn đi để mở quán cà phê kiếm tiền. Lúc nó về cành lá ngổn ngang sân vườn. Lòng nó hình như cũng rỉ máu, từng giọt.
- Cho nó vào cô nhi viện chứ tôi chả nuôi nổi nó!
Trong đêm tối giọng thím nó gay gắt. Hình như chú quát lên, gầm gừ nói gì đó, rồi tiếng bàn ghế bị xô đổ, thím khóc nức nở, vừa khóc vừa kể lể, rằng nghề nghiệp thì bấp bênh, lại còn thêm hai đứa con đang tuổi ăn tuổi học. Một quãng im lặng khá lâu sau đó. Nó nghe thấy tim mình như đập bùm bụp trong lồng ngực. Tiếng thủy tinh bị đập vỡ vụn, thím nó kêu lên rồi lại khóc bù lu bù loa. Nó giật mình, sợ hãi, người co rúm trong tấm chăn xộc xệch. Nỗi sợ đã ám ảnh nó thời thơ bé như đang quay lại bủa vây, hệt những đêm đen tối nhiều năm trước...
Sáng hôm sau, chú dậy rõ sớm, mua nắm xôi đỗ xanh rồi thong thả nhìn nó ăn hết. Chú loanh quanh hỏi mấy chuyện bài vở, ngập ngừng chẳng biết nói gì nữa. Bất thình lình, nó nhỏ nhẹ bảo:
- Chú không phải nói gì cả, cháu biết hết rồi.
Hai chú cháu đột nhiên im lặng nhìn ra ngoài sân, mùa này đang là mùa nhãn...
***
Ngày đi nó chỉ xếp một túi hành lý nhỏ gọn, đơn giản. Chậm chạp từng bước nặng trĩu, nó nhìn khu vườn còn một khoảnh bé xíu, dáng bà lui cui hái rau, ngân một điệu ca dao bằng giọng trầm ấm, khàn khàn, dáng ông gầy gầy nằm trên chiếc võng xanh, hai mắt lim dim, ấy là lúc ông đang tìm một đoạn truyện Kiều nào đó để ngâm.
Nó thấy mình lạc, lạc giữa cuộc đời chính nó, giữa những sự sắp đặt trớ trêu của tạo hóa.
Tiếng chú giục vang lên sau lưng, nó vội vã leo lên yên xe nhưng còn ngoảnh lại nhìn cánh cửa màu trắng cũ kỹ mãi. Cho đến tận khi căn nhà nhỏ khuất nơi cuối phố, con bé mới quay đầu lại, sẽ sàng đưa tay lau giọt nước mắt vừa tràn khỏi khóe mi...
23-8-2014, 5:09 PM
 






1[2]
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)