hai năm rồi chị đã bặt vô âm tín. Một sự gặp gỡ bất ngờ chị quá ngạc nhiên nên tay lái mất cân bằng, cứ mãi nhìn anh nên chị chạy xe loạng choạng. Thấy thế anh ấy ép chị vào lề đường và mời chị vào quán nước ngồi nói chuyện. Chị đi theo anh như người bị mộng du.
Vào quán, chị kéo ghế ngồi thụp xuống nhưng mắt vẫn không rời khỏi gương mặt anh. Vẫn là gương mặt này, vẫn những cử chỉ điệu bộ mà chị đã lạc mất suốt hơn 2 năm trời dài biền biệt. Chị khó thở quá đi mất, mặt chị đỏ bừng lên, tim chị đập rộn ràng như khoảnh khắc của 2 năm về trước. Chị cứ mải miên man theo dòng suy nghĩ mà quên mất đi những câu chào hỏi xã giao khi gặp người quen. Anh ấy hỏi chị dạo này sao? Chị sững sờ thả hồn nhìn anh nên không nghe anh đang nói gì và làm gì? Anh thấy chị đăm chiêu nhìn mình nên hơi lúng túng trước cử chỉ của chị. Anh giả bộ ho khàn một tiếng để kéo chị quay về với hiện tại và lúc này chị mới giật mình, chị thấy ngại ngùng và hơi lúng túng trước anh. Anh lại hỏi chị dạo này chị như thế nào một lần nữa, chị cười khảy một cái và nói là chị cũng bình thường thôi. Anh lại hỏi: "Dạo này em làm gì?". Chị khó chịu trước câu hỏi của anh, ban đầu chị trả lời ấp úng nhưng sau chị nói thật là chị làm công nhân vì chị thừa biết trên người mình đang mang màu áo công nhân. Với lại chị nghĩ không có gì chị phải giấu trong khi chị với anh ta không còn là gì, chị nghĩ làm công nhân cũng cao quý như ai mặc dù hơi vất vả chút thôi.
Anh nhíu mày trước câu trả lời của chị và hỏi: "Sao thế?". Chị ngạc nhiên hỏi lại anh: "Sao là sao?" Anh nói: "Sao em học ra mà làm công nhân?". Chị ngẩng cao đầu nói với vẻ đầy tự tin: "Làm công nhân thì sao anh? Làm công nhân không được à? Luật nào cấm em làm công nhân hả anh?".
Anh hơi bất ngờ trước câu trả lời gắt gỏng của chị nhưng với vẻ điềm đạm, bình tĩnh nên anh chỉ cười và im lặng trong khoảnh khắc. Một lúc sau anh lại hỏi: "Em đi làm có vất vả lắm không?" Chị nói: "Công việc vất vả nhưng mà làm bằng chính sức lao động của mình nên em cũng hài lòng". Anh gật đầu mỉm cười nhìn chị trìu mến.
Rồi chị hỏi: "Dạo này anh sao?" Anh đáp: "Anh cũng vẫn như xưa có điều tâm trạng anh không được tốt".
Chị vội vàng hỏi lại: "Tại sao lại như thế?".
Anh nhìn vào đôi mắt của chị và nói: "Tại vì anh nhớ em, nhớ trong từng khoảnh khắc, trong mọi hoàn cảnh".
Chị chỉ im lặng không biết nói gì vì lúc này chị thấy tim mình đau quặn, chị thấy có lỗi với anh – người đang đối diện với chị. Anh lại hỏi: "Sao buông tay, ra đi không nói với anh một lời, không cho anh lấy một lý do, em có biết làm như thế là em ác lắm không, em tàn nhẫn lắm không?".
Chị không biết nói gì, bao nhiêu lời nói vào lúc này cũng chỉ là ngụy biện và không còn quan trọng nữa rồi. Anh lay vào vai chị nói tiếp: "Em hãy cho anh một lý do dù muộn màng để an ủi anh cũng được". Chị vẫn im lặng mặc cho anh có hỏi ngàn lần và có lay chị đến trăm lần. Anh vò đầu, bứt tóc trước thái độ dửng dưng của chị, anh nói là dạo này nhìn chị cứng rắn quá! Không còn là cô bé mít ướt mà anh quen ngày nào? Chị vẫn im lặng. Sự im lặng của chị làm anh thấy khó chịu, làm anh thấy bị xem thường, bị xúc phạm nên trong phút chốc cả hai đều im lặng. Không khí bỗng trở nên ngột ngạt đến mức kinh ngạc.
Chị không ngờ sau 2 năm gặp lại anh lại như thế này. Gía như chị có thể ngẩng cao đầu khi xưa thì hay biết mấy, và giá như chị là một cô bé của năm xưa thì chị sẽ không đối xử như thế này. Bao nhiêu ý nghĩ giằng xé hiện lên trong đầu chị làm chị cảm thấy bế tắc trước hoàn cảnh hôm nay. Không chịu được cảnh im lặng nên chị đã xin phép anh về trước vì có việc. Chị nói chị rất vui khi gặp lại anh. Anh cười nhạt và nói nhẹ nhàng: "Như vậy mà vui sao? Có lẽ em vui quá nên có thái độ này đối với anh". Chị nói: "Dù sao đi nữa em cũng thấy hạnh phúc khi được gặp lại anh, thấy anh mạnh khỏe và thành đạt thế này là em mãn nguyện rồi". Nói xong chị vội vàng đứng dậy đi thật nhanh về phía trước, bước chân của chị sao hôm nay khó lê bước đến thế! chị thấy khó thở vô cùng, đặt nhẹ bàn tay lên con tim chị trấn áp và thầm nhủ là không nên xúc động và đau đớn thế này. Thầm nhủ và nói với bản thân rằng anh ấy chỉ là người dưng thôi mà sao mày lại như thế này hả con ngốc? Chị chạy xe nhưng sao phía trước chị mọi thứ dường như đang nhòe dần vì đôi dòng nước mắt ứa ra từ khóa mi.
Vừa về đến