phòng là chị chạy ùa lên gác ngồi khóc, chị khóc thành tiếng và nấc lên thành lời. Nước mắt chị đang chảy từng dòng tuôn trào như chưa bao giờ được chảy ra, những giọt nước mắt đã bị ức chế từ 2 năm nay nay có dịp tuôn trào. Chị lúc này như một đứa trẻ con chỉ biết khóc và gào thét. Hân nhìn thấy chị như thế cũng hoảng loạn không biết chuyện gì đang xảy ra, vội vàng chạy lên ra sức hỏi nhưng hỏi mãi hỏi hoài thì câu trả lời vẫn là tiếng gào khóc của chị đến nát lòng, xót gan. Nhìn thấy chị đang gồng mình lên trong những tiếng nấc, nước mắt nước mũi dàn dụa Hân ôm chị vào lòng vỗ về, nước mắt ứa ra từ khóe mi Hân và dần dần chảy xuống hòa chung với nước mắt chị. Giọt nước mắt của Hân là giọt nước mắt của sự cảm thông, chia sẻ và đồng cảm của tình bạn, tình người. Còn giọt nước mắt của chị là giọt nước mắt của bao nhiêu đau khổ, dằn vặt, giọt nước mắt ấy chắt lọc từ trong tim, giọt nước mắt được cất dấu tận đáy lòng từ hai năm qua.
Sau bao khoảnh khắc cảm xúc chảy tràn, chị nằm bất động, đôi mắt nhìn trân trân lên trần nhà, lê đôi tay lên khóe mắt để quẹt ngang dòng lệ cuối cùng còn sót lại trên gương mặt đang mệt nhoài theo những tiếng nấc. Chị đứng lên lấy lại phong thái của chính con người chị và chạy nhanh xuống gác lấy một tô cơm ngồi ăn. Hân từ trong phòng tắm đi ra thấy chị ngồi ăn ngon lành như chưa có chuyện gì xảy ra, cô hơi ngạc nhiên nhưng rồi lại chợt hiểu ra vì cô quá hiểu con người của chị. Hân khẽ lắc đầu và mỉm cười trước hành động của chị.
Ngồi xuống bên cạnh chị, Hân hỏi chị chuyện gì đã xảy ra. Chị ngừng ăn, im lặng một lúc và nói: "Hôm qua trong lúc đi làm về tui đã gặp được anh ấy và rồi kí ức của ngày xưa lại trỗi dậy mãnh liệt như hôm nào mà không có cách nào kiềm chế được". Hân đã hiểu ra mọi chuyện, cô cảm thông và thương cho tình yêu của họ, thương cho số phận của chị và cũng thương cho chính bản thân mình. Sợ nước mắt lại rơi trên đôi má gầy gò của chị nên cô lảng sang chuyện khác. Hân hỏi vu vơ vài câu để đánh lạc hướng nhưng chưa nói dứt câu thì thấy chị đang nghẹn ngào trong ngụm cơm đang nuốt xuống cổ họng với hàng nước mắt đang rơi tọt xuống tô cơm chị đang cầm trên tay. Lần đầu tiên trong đời Hân thấy cảnh nước mắt chan cơm, nổi đau khổ tột cùng của chị một lần nữa khiến Hân phải rơi nước mắt và ôm chị vào lòng trong tiếng thổn thức ngập tràn. Chưa bao giờ Hân thấy chị yếu đuối thế này và chưa bao giờ chị khóc nhiều như hôm nay. Một cơn mưa bất ngờ đỗ xuống hòa vào tiếng khóc của chị. Tiếng khóc hòa trong tiếng mưa tạo nên một cảm giác buồn đến thê lương. Không ngờ sức mạnh của tình yêu nó mãnh liệt đến thế, sức mạnh đó có thể nhấn chìm một con người chơi vơi trong mớ cảm xúc hỗn độn mà trong phút chốc không thể tìm được cách thoát ra được. Cứ thế cho đến khi cơn mưa vừa tan thì những dòng lệ trên khóe mi chị cũng khô dần.
Trời Sài Gòn đã bước vào một mùa đông giá buốt.
Không khí của một đêm Giáng sinh tràn ngập khắp phố phường. Người người qua lại, xe cộ tấp nập, ánh đèn chiếu sáng lập lòe phản chiếu khắp mọi ngõ ngách và đâu đâu cũng nghe từng nốt nhạc của bài hát Merry Christmas vang lên. Cả Sài Gòn chìm trong tiếng cười và niềm hân hoan đón một mùa Giáng sinh an lành nhưng sao chị lại thấy lạc lõng giữa muôn ngàn nhịp điệu rộn ràng đó.
Trong khi người người đổ xô đến các trung tâm Thành phố, tới các Nhà thờ lớn thì hôm nay chị lại vào Chùa tìm chút bình yên trong tâm. Thật trùng hợp, Giáng sinh năm nay lại trùng với ngày Rằm tháng 11 nên mọi người tới Chùa thắp nhang, khói hương tỏa ra nghi ngút. Lang thang trong sân Chùa nhìn mọi người ngang dọc qua lại trong ánh đèn vàng vọt lung linh chiếu sáng huyền ảo kết hợp với ánh hào quang của Đức Thế Tôn ẩn hiện lập lèo, mờ mờ ảo ảo lẫn lộn. Ngôi chùa lúc này bỗng dưng tuyệt đẹp, chị ngồi ngắm và miên man, đắm chìm trong suy nghĩ. Chiếc ghế đá chị đang ngồi là nơi mà ngày xưa cả anh với chị đã từng ngồi qua. Bây giờ khi tất cả đã qua nhưng khi ngồi lại nơi này sao chị thấy tim mình vẫn còn ấm nồng và thân thương quá đỗi . Ngôi Chùa đã lưu giữ bao nhiêu kỉ niệm của hai người. Đã lâu lắm rồi chị mới trở lại nơi đây để nuông chiều cảm xúc của bản thân mà từ lâu chị cố kìm sâu trong tận đáy lòng.
Đang miên man chìm đắm về những kí ức xa xăm thì bỗng nhiên điện thoại rung lên kèm theo chuông bài hát Romeo và Juliet vang lên da diết. Chị giật mình nhìn vào màn hình điện thoại...bất ngờ hay ngạc nhiên. Vẫn là số điện thoại quen thuộc đó,chị nhấc máy lên và alo, vẫn là giọng nói ngày xưa quen thuộc vang lên ấm áp trong điện thoại : "Em làm gì mà ngồi thẩn thờ ở đó?". Ngạc nhiên chị hỏi lại: "Ngồi ở đó là ở đâu? Sao anh biết?" Như một luồng điện chạy ngang qua làm cho tim chị thót lại và bất ngờ thấy "cố nhân xưa" xuất hiện từ đám đông dưới luồng khói nhang nghi ngút. Anh bước ra từ đám khói bịt bùng và từ từ tiến về phía chị ngồi. Không ngờ chị lại gặp được anhtrong một hoàn cảnh như thế này. Trái đất này nhỏ bé quá! Bây giờ chị mới cảm nhận được ý nghĩa của câu nói "Có khi nào trên đường đời tấ