Ánh dương của tôi

Ánh dương của tôi

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 200

Ánh dương của tôi


(hamtruyen.mobie.in - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết phải không")
Trước khi trở thành ác quỷ, ai cũng từng là một thiên thần.
...
***
1.
Tôi là một gã trai tồi, như người ta hay gọi là playboy. Tôi thay người yêu như thay áo, với tôi, đàn bà chỉ là thứ tạm bợ xoa dịu cho trái tim hoang hoải và tâm hồn cô đơn của mình.
Chưa bao giờ tôi nghĩ, sẽ có một cô gái trói buộc được trái tim rong ruổi như cơn gió hoang của mình.
Cho đến khi tôi gặp em.

Đêm đó, khi tôi lang thang đi một mình trên con đường nhỏ, hương hoa sữa nồng nàn quyện vào làn gió thu se se, nhìn theo cái bóng đổ dài dưới ánh đèn vàng vọt. Những cuộc chơi quay cuồng, đàn bà, rượu, tiếng nhạc ầm ỹ, tất cả không lấp đầy nỗi trống vắng trong lòng. Khi tất cả những ồn ã tan đi, cuối cùng, cũng chỉ còn lại mình tôi với cái bóng của mình. Thật mỉa mai phải không, con trai hiệu trưởng một trường lớn nhất thành phố, cuối cùng lại như kẻ vô gia cư lang thang trong đêm thế này.
Đột nhiên, một bọn người tay cầm gậy gộc tiến về phía tôi. Thằng cầm đầu nhìn tôi, hung dữ nói: "Thằng chó, dám cướp bồ của tao, hôm nay phải dạy cho mày một bài học, chúng mày, lên"
Cả bọn lao đến, bình thường bọn chúng không phải đối thủ của tôi. Nhưng hôm nay tôi uống hơi nhiều, men rượu làm đầu óc chuếnh choáng, chỉ có thể lảo đảo tránh né. Cuối cùng, tôi vẫn trúng một gậy vào trán, vết thương đau nhói, dòng máu nóng hổi chảy ra. Ài, không ngờ tôi lại chết ngu ngốc như thế này. Ừ thì chết, dù sao cái cuộc đời này cũng chẳng có quá nhiều thứ khiến tôi lưu luyến.
Cuộc đời, chỉ như giấc mộng hư ảo, không có gì đáng giá để níu kéo tôi.
Nhưng ông trời còn chưa bắt tôi chết, một thanh âm trong trẻo vang lên giữa màn đêm: "Cảnh sát đây, các người dừng lại ngay". Mở đôi mắt choáng váng ra nhìn, một bóng hình xinh đẹp mặc trang phục cảnh sát lao đến, bọn du côn thấy vậy chạy toán loạn. Trước khi ngất đi, tôi kịp nhìn thấy nét mặt lo lắng của cô ấy, gương mặt xinh đẹp nhất từ trước đến giờ.
Đó là lần đầu tôi gặp em.
2.
Người cảnh sát xinh đẹp có một cái tên rất hợp: Vũ Cát Dương. Nụ cười của Dương rạng rỡ như ánh mặt trời. Dương là một cô gái mạnh mẽ, độc lập, người con gái vô cùng đặc biệt. Lần đầu tiên trong đời, trái tim của tôi của lệch nhịp khi nhìn thấy nụ cười của một người con gái. Tôi biết, tâm hồn phiêu du của tên lãng tử đã tìm được chỗ dừng chân rồi.
Bạn có tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không. Còn tôi thì có, bởi khi ánh mắt của tôi dừng trên gương mặt em, tôi cảm thấy, dường như duyên phận giữa tôi và Dương đã bắt đầu từ trước khi chúng tôi gặp nhau.
Tôi ngồi trên ghế đá trong công viên đợi Dương. Thoáng chốc, nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của em trong chiếc váy lam nhạt, khóe miệng không tự giác khẽ mỉm cười. Dương cười với tôi, lúm đồng tiền ẩn hiện, cô ấy luôn như vậy, tràn đầy sức sống, trong trẻo thánh khiết như một thiên thần, phải, cô ấy chính là thiên thần đến để xua tan đêm tối cô độc trong lòng tôi. Dương lấy từ trong túi ra một hộp nhỏ, khẽ mở ra, một chiếc bánh ngọt xinh xắn. Em cắm lên đó một ngọn nến hồng, ánh nến lấp lánh chiếu ánh sáng dịu dàng lên gương mặt em. Dương cười, ôm lấy tôi, nói bằng chất giọng nhẹ nhàng: "Chúc mừng sinh nhật anh, cảm ơn anh, vì đã đến thế gian này, để em gặp được anh".
Tôi sững sờ, trái tim khẽ co rút.
Mẹ từng nhìn tôi bằng ánh mắt căm hận mà nói: "Tại sao mày lại ra đời, chỉ vì mày mà tao cả đời lỡ dở, mày là sai lầm nhơ bẩn nhất trong cuộc đời tao. Ước gì mày chết đi, ước gì mày chưa từng được sinh ra".
Mười tuổi, mẹ mất vì ung thư, bố đến đón tôi về. Người bố mà suốt mười năm chưa từng xuất hiện trong cuộc đời tôi, ông đưa tôi về căn biệt thự giàu sang. Vợ ông thấy tôi, phẫn hận nhìn người đàn ông đầu gối tay ấp suốt bao năm, nước mắt rơi như mưa. Bà gằn giọng: "Chỉ vì tôi không sinh được con cho ông, mà ông mang thứ nghiệt chủng này về. Tôi sẽ bắt ông, hối hận cả đời". Rồi bà ấy vơ lấy con dao trên bàn, quyết tuyệt đâm vào cổ họng mình. Dòng máu đỏ tươi tràn chảy ra không gì cầm giữ, ánh mắt bà ấy hung dữ nhìn về phía tôi, hổn hển từng chữ: "Tất cả là do mày, do mày".
Ngày hôm đó, chính là sinh nhật tôi.
Là vậy ư, chỉ vì được sinh ra trên đời là có tội sao. Sự sống của tôi là khởi nguồn của tất cả mọi bi kịch. Vậy thì chết đi, chết đi có phải mọi thứ sẽ chấm dứt không. Nếu tôi chết, liệu có ai rơi nước mắt vì tôi. Tôi im lặng ngồi trong bóng tối, cảm nhận sự sống từng chút rời khỏi cơ thể mình, cảm nhận dòng máu nóng hổi chảy tràn từ cổ tay. Ha ha, cũng không quá đau đớn.
Sống và chết, chỉ cách nhau một đường kẻ mà thôi.
Nhưng tôi không chết, vì bố đã đưa tôi vào b

[1]234
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)

Snack's 1967