Anh thích nhất là người mình thương nói thương mình
Đánh giá:
7/10
Bình chọn: 275
ng điều xù xì của một cô gái cộc cằn hung dữ lại là đoạn mồi vào giấc mơ dịu dàng mà chủ nhân là một hình bóng yêu kiều từ quá khứ ?
Phải chăng vì những viên kẹo vị dâu mấy ngày nay Ngôn Hảo để lại sau chén thuốc đắng cho tôi, như là một bước đệm ngọt ngào?
***
Những ngày nằm dưỡng thương khi đầu óc đã tỉnh táo, tôi thấy thời gian như đeo xích trôi đi một cách chậm chạp. Và những ngày này cũng là những ngày mà tự nhiên những điều liên quan đến Basti lại xuất hiện trong suy nghĩ, rồi len vào giấc mơ mỗi tối của tôi nhiều đến vậy.
Chỉ có những phút Ngôn Hảo và chiếc máy tính bảng của cô ấy hiện diện, thì Basti mới tạm thời rời khỏi dòng suy nghĩ của tôi.
"công nhận thuốc của cô hay thiệt, tôi thấy tay chân có sức lại rồi "
"Anh đang xỏ xiên tôi đó hả?"
"Đâu có đâu, sao cô cứ nghĩ xấu cho tôi vậy?"
"Chứ anh có chỗ nào tốt để tôi không nghĩ xấu"
Tôi nhăn mặt nhìn Ngôn Hảo vẻ hờn trách, chẳng thèm nhận máy tính bảng từ tay cô. Ngôn Hảo nhận ra ngay vẻ giận dỗi của tôi, nhưng cô ấy chẳng thèm dỗ dành, cười mỉm một cái rồi quay đi. Tôi lại phải đập tay vào thành giường để gây sự chú ý.
Ngôn Hảo quay lại nhìn tôi với ánh mắt giễu cợt , vừa thách thức. Ánh mắt này gợi lên một chút gì đó thân thuộc.
"Gì?"
"ừ , tôi xấu vậy sao cô cứu tôi làm gì ?"
"tôi cứu rồi mới biết anh xấu như vậy, uống thuốc mà ngày nào cũng bắt tôi làm người xấu, không phải vậy anh đủ xấu để tôi không thể nghĩ tốt cho anh hả"
"hihi, tôi không nghĩ là cô biết nói đùa như vậy đó "
Ngôn Hảo mỉm cười một cái. Chả hiểu sao hôm nay những nụ cười cuả cô ấy thật tươi tắn.
"sao anh nhìn tôi hoài vậy ?"
"Thì ra cô cười cũng đẹp quá"
"Anh ngủ đi"
Tôi không hiểu mình vừa nói gì sai mà lần này Ngôn Hảo bỏ đi một mạch sau lời chúc ngủ ngon mà phần dằn mặt nhiều hơn là phần chúc.
Là tôi nói gì không phải hay là con gái luôn khó hiểu như vậy ? Ngôn Hảo bỏ đi, để mình tôi ở lại. Và Basti quay về trong tâm tưởng của tôi.
Basti cũng từng rời bỏ tôi đi, để lại nhiều dấu hỏi không bao giờ có lời đáp.
Những tháng ngày ngọt ngào với những tin nhắn quan tâm, yêu thương đó tưởng như sẽ kéo dài đến vô tận. Nhưng Basti quá thần bí khiến khi tôi bắt đầu muốn có một cảm giác chắc chắn hơn với em thì thứ em mang lại chỉ là lúc tỏ lúc mờ trong sự hoang mang.
Một đêm, em nhắn tin cho tôi nói là em đang buồn quá. Tôi gọi điện cho em, như bao lần em không bắt máy. Tôi gửi em những tin nhắn chuyện trò, hỏi thăm. Em cảm thấy đỡ buồn một chút, nhưng rõ ràng em vẫn còn đầy sầu muộn. Tôi liền tìm cách làm em vui với một truyện cười.
" Đố em nha, có một thằng mù và một thằng câm đi siêu thị. Thằng câm muốn người ta bán cho nó một chai dầu gội đầu, nên nó đưa tay chỉ chỉ vô cái đầu rồi chà chà gội gội, vậy là người ta bán cho nó một chai dầu gội đầu, vậy đố em thằng mù muốn mua một chai sữa tắm thì làm sao?"
... .
"em không biết hả, thua đi, anh trả lời cho. . "
...
Em im lặng suốt hai ngày sau đó, dù tôi gửi bao nhiêu tin nhắn, gọi điện bao nhiêu lần. Cảm giác lo lắng đốt cháy tôi trong tận cùng sự bức bối. Hai ngày đó dài như thế kỷ, tôi không làm được gì ngoại trừ suy nghĩ đến em. Và ánh sáng chỉ trở lại khi tin nhắn đầu ngày kèm với câu "anh nhớ bảo trọng nghe anh" gọi tôi dậy vào ngày tiếp theo.
Tôi cố hỏi chuyện gì, nhưng em lãng tránh. Em nói giờ em vui rồi, đừng nói chuyện buồn nữa.
Em lại quan tâm yêu thương tôi bằng những tin nhắn. Những phiên gác của tôi vì thế mà bớt đi những nhọc nhằn. Rồi những lúc ngồi nghĩ, tôi luôn có điều để chờ đợi khi mở điện thoại ra. Những ngày tháng đó, tôi đã cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc.
"em lên bưu cục nhận quà của anh chưa ?"
"hihi, áo đẹp quá anh, thương anh nhiều lắm"
"đẹp nhưng vừa không em "
" vừa mà, em thích lắm"
"sao em không cho anh địa chỉ nhà em, để anh gửi thẳng tới cho tiện. Mắc công em... "
"hihi, tại em chưa có chỗ ở cố định, khi nào có em sẽ gửi cho anh mà"
"anh chỉ sợ em trốn anh thôi"
"thôi mà, em không có vậy đâu, đừng buồn mà, anh thích gì... em thưởng cho anh nè!"
"anh hả. . điều anh thích. . à, anh thích nhất là người mình thương nói thương mình ... "
"em thương anh "
"không phải, anh muốn nghe giọng em... em không thích nói chuyện điện thoại thì gửi tin nhắn thoại cho anh cũng được. . "
Và sau đó là trùng trùng những khoảng lặng im.
Một lần, hai lần rồi ba lần, cái khát khao được nghe em nói thương mình đều bị em cho chìm vào khoảng không trống vắng. Tôi thấy mình bị tổn thương ghê gớm. Cảm giác mình chỉ giống như một trò đùa của em. Thêm vào kiêu hãnh sĩ diện của một gã đàn ông khiến tôi tự tạo ra một vết thương cho mình và quy đổ hết lên cho điều em không nói. Vết thương khiến tôi dần dà đón nhận những sự quan tâm từ em một cách hời hợt và bất cần. Tôi trả lời chậm trễ nhiều khi chẳng