ân phục vụ chạy bàn mà cũng phải ứng cử rồi phỏng vấn. Không lẽ ở đây toàn Tây dùng đùi gà rán hay sao?
Tôi hít một hơi thật sâu trước khi mở cánh cửa đối diện. Vừa sải chân vào độ 5 bước, tôi chính thức muốn rút lui.
Trước mặt tôi, là hắn, là 150 nghìn hôm qua,- Ju!
Tôi chết điếng người . Ju là con trai ông chủ quán KFC?!! Thôi đúng rồi, ra là hôm qua hắn dẫn tôi vào quán nhà hắn để....mua đồ ăn cho nhà hắn. Đau nhất là mua đồ ăn nhà hắn để cho hắn ăn!!!
- Hey Ki. Trùng hợp quá ha!
Cố hướng mình tới quãng thời gian nhận những đồng tiền lương lấp lánh, tôi nở một nụ cười rạng rỡ, nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đã được chuẩn bị từ trước, từ tốn trả lời.
- Vâng. Trùng hợp quá.
Hắn gật đầu nhẹ, rồi đảo mắt qua tập hồ sơ của tôi. Trong phòng có đúng 2 người. Tôi và hắn. Nên không khí cũng chẳng có vẻ gì căng thẳng, bởi tôi đang kìm chế cảm xúc!!!
- Ki là sinh viên năm hai? - Hắn hỏi.
- Ừ. À, Vâng! - Tôi trả lời.
- Bằng tuổi tôi. - Hắn cười. Rồi lại nheo mắt - Ki cao một mét 73?
Tôi khổ sở:
- Ừ.
- Thật sao?
- Đấy là tính đi giày cao gót. - Tôi cười cứng ngắc.
- Thật hả? - Hắn vẫn đa nghi.
- Giày 8 phân. Có tính không? - Tôi gần như gào lên.
Hắn gật gù ra điều đã hiểu. Đấy. Cuộc đời này thật lắm những điều trớ trêu và bất công. Bằng tuổi tôi mà chỉ vì được sinh trong cái bề cao vị thế mà giờ được cái quyền như ông già 60 tra hỏi một đứa đang chập chững vào nghề, nai lưng ra kiếm tiền cho những tháng ngày sinh viên.
Rồi cuối cùng, 150 nghìn cũng phán.
- Ok. Xong rồi. Mai đi làm nhé!
Nhận đồng phục tại quầy tiếp tân, tôi mừng rơn. Vậy là từ mai, ngoài giờ học, lại ngồi Bus phi ngay đến đây. Hàng tháng được lĩnh tiền lương, hàng tuần được gặp Rain của tôi. Mọi chuyện cứ như trong mơ. Và ngay cả trong mơ, tôi cũng không ngờ người mà tôi trót nhắn tin nhầm kia, lại là con trai ông chủ quán KFC mà tôi có ý xin việc làm từ lâu.
Lần đầu tiên kể từ hôm qua, tôi không thấy tiếc nuối 150 nghìn mà mình bỏ ra!
Có một lí do khiến tôi có cảm giác vui vẻ này nữa, đó là bởi Rain của tôi theo thói quen, lại vào quán KFC này. Nhưng hôm nay, trông cậu ấy chững chạc lắm. Tôi chỉ biết đứng từ xa nhìn Rain mua hai suất KFC, và lại lặng lẽ nhìn cậu ấy bước ra khỏi quán, lẫn vào dòng người cùng chiếc xe đạp địa hình quen thuộc.
Cảm giác ngắm nhìn một người mà mình thích, một mình, thật khó diễn tả. Nó giống như việc bạn ngước nhìn lên bầu trời, dù có hàng trăm ngôi sao đang lấp lánh đi nữa, thì bạn vẫn luôn phát hiện ra ngôi sao quen thuộc của mình. Nó không có gì là đặc biệt và khác những ngôi sao kia, nhưng nó lại đặc biệt trong mắt bạn. Và ngắm nhìn ngôi sao của mình, là thói quen hay gần như thuộc về tiềm thức. Cảm giác bình yên đến lạ thường!
Thụy Anh gần như reo lên khi nghe tin tôi nhận được một công việc làm thêm, và nó gần như thét lên khi nghe tin người phỏng vấn tôi hôm qua lại là Ju.
- Có vẻ như mày và hắn có duyên đấy.
Tôi vẫn gặm chiếc bánh mì trên tay, vừa ăn, vừa ghi thời khóa biểu.
- Duyên gì thì tao không biết. Nhưng được làm ở quán đó là tao mừng.
Thụy Anh cầm quyển vở quạt phành phạch, bĩu môi nhìn tôi.
- Thì lại để gặp cái anh chàng 2 năm của mày chứ gì?
- Kệ tao.
Thụy Anh bỏ mặc tôi, nó quay lên với đống sách vở của mình. Rồi như phát hiện ra một điều gì mới mẻ lắm, nó vỗ vào vai tôi cái đét.
- Trời ạ. Ki ơi. Giờ tao mới nghĩ ra.
Tôi cau có nhìn nó.
- Mày nghĩ ra cái gì? Không thấy tao đang chép lịch học à?
- Mày yêu Ju đi. Dù gì thì gã cũng thực tế hơn Rain 2 năm của mày.
- Bộ mày khùng hả?
Thụy Anh xét thấy phản ứng thái quá của tôi, nó tiu nghỉu quay lên bàn trên. Tôi lườm nó một cái cháy sém, rồi lại cặm cụi chép lịch học và nhai bánh mì!
...
Tan giờ học, tôi phi thẳng tới quán KFC.
Ca của tôi từ 11 giờ 30 tới tận 5 giờ chiều. Vì tầm ăn trưa nên quán khá đông khách. Tôi chạy mệt bở hơi tai. Hết mang đồ ăn, rồi lại nước uống. Phía trước KFC có một dãy nhà ăn nhanh. Việc tính toán tiền do nhân viên thu. Thú thật, giờ thì tôi rất ngưỡng mộ chị nhân viên hôm trước với tính nhẫn lại cao độ. Đã chạy mệt muốn xỉu, ấy thế mà khi tính tiền, mấy vị khách ở đây cứ chần chừ lân la mãi. Qua đây tôi cũng được biết thêm được vài điều thú vị. Một trong số đó là : Không phải chỉ có duy nhất hắn - cái tên Ju đó - chỉ được cái mã. Đi ăn cũng phải để con gái trả tiền.
Cho đến khi gần hết chiều, quán mới vãn khách. Tôi chuẩn bị đồ ra về và không quên chọn cho mình một chỗ tiện nhất để chờ Rain của