80s toys - Atari. I still have
Bạn trai tôi là Sói

Bạn trai tôi là Sói

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 274

Bạn trai tôi là Sói

us và đói. Tôi tiến tới, cầm lấy chiếc mũ từ tay hắn , cố kiễng chân lên chiếc xe.
Nhưng tôi thề. Cái kiểu xe này tay cầm thì cao bằng yên xe người ngồi lái, còn chỗ cho người đằng sau thì cao vống lên. Tôi hết lấy đà, lại kiễng chân rồi đánh đu với cái yên xe đằng sau. Nhưng rồi, cũng đành bất lực. Người ngồi đằng trước nãy giờ vẫn im lặng, nhưng cũng chắc là hắn đoán ra cái vấn đề mà tôi đang gặp phải. Lưng người phía trước hơi nhô lên, rồi trút ra một tiếng thở dài.
- Tay trái bám vào áo tôi. Tay phải nắm vào đuôi xe.
Tôi khẽ à lên một tiếng. Công nhận là hắn nói đúng. Với cách này, tôi lên xe một cách dễ dàng. Khi tôi vừa mới yên vị sau xe, hắn rồ ga lao về phía trước. Tôi tưởng mình sắp cày răng xuống đất.
Về trước khu trọ sinh viên, hắn chìa ra trước mặt tôi một chiếc túi nhỏ.
- Đây là 150 nghìn.
Tôi giãy nảy.
- Chuyện đó có gì mà nhắc lại.
- Cầm lấy đi. Tôi về đây.
Rồi, cùng với chiếc xe kì quái của mình, hắn hòa mình vào dòng người nhộn nhịp phía trước. Chỉ còn lại tôi, với cái mặt đần thộn và một cái túi trong tay.
***
Tôi không nghĩ rằng nhạc cổ điển lại mang tới cảm giác bình yên đến vậy.
Trước giờ, sáng thứ sáu hàng tuần, tôi thường đứng bên kia vỉa hè theo dõi Rain qua tấm kính trong veo cách âm. Lặng lẽ nhìn cậu ấy đeo headphone, bình thản chọn đĩa trong quán. Tôi luôn phỏng đoán sau tấm kính dày kia, trên kệ đĩa, là thể loại nhạc đại loại như Rock, Pop, Dance, Rap, Hihop... phù hợp với cách ăn mặc khá là thời trang của cậu ấy. Nhưng...
Tôi không nên chỉ nhìn vẻ bề ngoài có phần phô trương của cái quán để đoán những gì mà nó chứa đựng. Hóa ra, sự ồn ào bên ngoài chỉ là cái vỏ cho sự bình lặng bên trong. Thì ra Rain nghe nhạc cổ điển.
Tôi vặn to chiếc đài hơn nữa. Cũng cố gắng tra lợi ích của nhạc cổ điển trên Google. Cổ họng cũng nghẹn nghẹn vì đọc được dòng chữ : " Nhạc cổ điển giúp trí não phát triển."
Chẳng biết nghẹn vì cảm động hay nghẹn vì uất. Trong đầu tôi, hiện lên nụ cười bí ẩn của Ju. Nụ cười mà tôi có cố thế nào đi nữa, cũng chẳng hiểu ngụ ý là gì. Chỉ biết rằng ăn hết 2 suất cơm trong cái túi mà hắn đưa, bây giờ, tôi chỉ muốn ngủ!

Những ngày sau đó, tôi vẫn đều đặn làm ở quán KFC. Vẫn dành chút thời gian để theo dõi Rain. Một cách rụt rè!
Còn nhớ, có lần Thụy Anh từng hỏi tôi : " Có bao giờ mày nghĩ rằng sẽ đến trước mặt Rain mà mày thầm để ý ấy, và nói to với anh ta rằng: Tôi đã để ý bạn gần hai năm nay. Tôi thích bạn! Có ngày đó không? "
Nghe Thụy Anh hỏi vậy, tôi chỉ biết cười. Thú thật, tôi chưa từng nghĩ tới viễn cảnh đó. Tôi cũng không biết mình có đủ can đảm để làm cái điều tưởng chừng như điên rồ kia hay không. Người ngoài cuộc vẫn cười và nói rằng : " Không thử làm sao biết tình cảm của người ta." " Phải tự tin thể hiện tình cảm." " Không nói, sẽ hối hận"...
Nhưng rõ ràng, chỉ có những kẻ yêu đơn phương như tôi mới hiểu. Khi yêu vẫn điên như vậy đấy. Rõ ràng lí trí mách bảo phải thế này thế nọ mới là đúng, là tốt. Nhưng nào đâu người ta có thể yêu bằng lí trí.
Với lại, dù tôi có đến trước mặt Rain và nói to rằng : " Tôi thích bạn" thì liệu cậu ấy có gật đầu cái rụp không?
Yêu đơn phương, cũng có cái hay của nó đấy chứ.
- Này! Chưa về à?
Tim tôi suýt bắn ra ngoài, cái tên Ju này rõ ràng rất giỏi trong việc làm người khác đau tim. Nhưng mà hôm nay trông hắn có vẻ khang khác.
- Nhuộm tóc à? - Tôi hỏi.
- Ừ. Sao biết. - Hắn nheo mắt,
- Nhìn mặt đần hơn trước.
Hắn cười như không, thủng thẳng đáp.
- Đần để nói chuyện với người đần.
Tôi câm như hến. Rõ ràng mở mồm ra cãi lúc này, thì có khác nào nhận mình là đứa đần kia. Nghĩ vậy, tôi thu nốt mấy khay thức ăn gần đó, làm ra vẻ bận rộn.
- Qua quầy thức ăn nhanh làm gì. Nếu không có việc gì thì để tôi làm nốt việc.
- Cho 2 suất KFC.
Hazzz. Thì ra là hắn tới mua KFC. Mà không thể dùng từ mua được, cái quán này là của nhà hắn cơ mà.
Tôi gói 2 suất KFC rồi bọc cẩn thận đưa cho hắn. Hắn suy nghĩ một hồi, sau mới đứng dậy. Hỏi.
- Có biết hiệu sách nào hay không?
Tôi bĩu môi.
- Ở đây từ bé đến lớn mà lại hỏi một đứa lên đây trọ để đi học như tôi á?
- Tôi muốn tìm một hiệu sách yên tĩnh. Tìm hộ được không?
- Thế không có bạn à?
- Không.
Giọng hắn trầm xuống như mưa đá. Tôi thấy cũng mủi lòng. Mà hôm nay lại là thứ 7, chắc chắn tôi sẽ gặp Rain ở hiệu sách quen thuộc ấy. Đúng! Đấy là hiệu sách yên tĩnh nhất trong thành phố!
...
Trên đường tới hiệu sách. Hắn im lặng một cách lạ kì. Đường từ quán KFC tới hiệu sách mà tôi hay dừng chân không xa. Chỉ vòng qua 1 con phố là tới. Vốn không quen với không khí im lặng, tôi lên tiếng.
- Này Ju. Mua KFC làm gì đấy.
- Yên tâm. Kh

1 234[5]678
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)