ây là bản nhạc Nhi thích nhất, cũng là "vũ khí" Khánh dùng để tỏ tình với Nhi. Khánh khẽ mỉm cười với niềm hạnh phúc giản đơn mà mình đang có, cô bạn mà Khánh yêu thương đang ở bên cạnh, ấm áp và ngọt ngào.
Càng tiếp xúc nhiều với Nhi, Khánh càng thấy Nhi chú ý rất nhiều đến những thứ nhỏ bé mà đôi khi người ta lãng quên trong cuộc sống. Đó có lẽ là bài học lớn nhất mà Khánh học từ Nhi. Ở bên Nhi, Khánh nhận ra nhiều điều mà từ trước tới giờ Khánh không hề để ý tới. Như vươn tay cao lên trời để những ngón tay được chạm vào gió, như ngẩng đầu lên cao để ngửi mùi nắng, như thói quen ngửi mùi giấy của những cuốn sách, như thói quen luôn chú ý đến người ít nói nhất trong mọi cuộc gặp gỡ. Mỗi lúc đó, ánh mắt Nhi rạng ngời, nụ cười tươi tắn, sáng trong, nhẹ nhàng. Nhi vẫn nói, đừng bao giờ vô tình với bất cứ điều gì, dù là điều nhỏ nhất. Những điều to lớn, nổi trội sẽ không bị lãng quên còn những điều nhỏ bé thì lại dễ bị bỏ qua, bị xem thường. Nhi không thích như vậy, có thể mọi người quên còn Nhi thì luôn nhớ.
Khánh phát hiện ra bên trong Nhi là hai tính cách đối lập một trẻ con, một chín chắn nhưng chưa bao giờ hai tính cách đó mâu thuẫn nhau cả, chúng chỉ làm cho người sở hữu chúng trở nên thú vị một cách lạ lùng thôi. Đó là lí do mà Khánh bắt đầu thích Nhi. Khi đó, Khánh thôi hỏi Nhi về những vấn đề trong hoạt động CLB, những bài tập, những công thức mà bắt đầu kể về những chậu cây trên ban công của bố, những món ăn của mẹ, những muộn phiền chưa thành hình về tương lai và nhiều những thứ khác nữa. Không hiểu sao, lòng Khánh nhẹ bẫng như đám mây bông trên bầu trời chứ không nặng trĩu mây mưa nữa. Càng gần Nhi nhiều hơn, Khánh càng thấy Nhi rất hay sử dụng "chiêu" nhõng nhẽo để đòi những thứ mà Nhi muốn. Nhưng sự đòi hỏi của Nhi chẳng bao giờ là quá đáng nên người "bị" đòi hỏi rất vui vẻ mà thực hiện. Khánh dần hiểu ra đằng sau một Nhi năng động, nghiêm túc là một cô bé con không chịu lớn, cứ muốn để trái tim và tâm hồn mình từ chối sự trưởng thành như muốn níu kéo một điều gì đó, dù cho sự trưởng thành đã ăn sâu vào suy nghĩ.
7.
Nhi ngồi đung đưa trên bậu cửa sổ, nhìn Khánh đang chăm chú giải bài tập. Nhi cứ nhìn mãi như thế, đôi môi nở thành một nụ cười bẽn lẽn, ngọt ngào. Khánh đột ngột ngẩng lên, có lẽ muốn hỏi Nhi một điều gì đó về bài toán. Nhi nhướn mắt chờ đợi, chuẩn bị tinh thần giải đáp câu hỏi. Nhưng Khánh khựng lại, không mở miệng nói lời nào, chỉ ngẩn ngơ nhìn Nhi. Có một làn gió tinh nghịch vừa lướt ngang qua, thổi tung mái tóc dài của Nhi trong ánh trăng huyền ảo. Nhi và Khánh nhìn nhau...5 giây...10 giây...., cả hai cùng khẽ cúi đầu, phì cười. Đúng là đã thành thói quen thật rồi!
Trả lời câu hỏi của Khánh xong, Nhi lại tập trung vào cuốn vở Sinh học. Đang học bài say sưa, chợt Nhi dừng lại, nhìn chăm chăm vào dòng chữ trong cuốn vở. Nhi khẽ mím môi, giấu một tiếng thở dài.
Ngoảnh lại phía sau, Nhi ngẩng đầu lên cao để ngắm trăng cũng để ngăn giọt nước mắt đang chực chờ rơi. Cuộc sống này vốn đỏng đảnh và kiêu kỳ, nó không chấp nhận được việc người khác có thể nắm bắt được suy nghĩ của nó. Thứ mà ta chờ đợi, khát khao có thì sẽ không chịu đến với chúng ta. Nhưng khi ta tuyệt vọng và chẳng còn chút mong chờ gì nữa, thì cuộc sống sẽ đem những điều kỳ diệu nhất đến bên ta như một món quà bất ngờ. Khánh là một điều kỳ diệu như thế trong cuộc sống của Nhi. Nhi chưa bao giờ tưởng tượng được cuộc sống của mình lại đẹp và lung linh như thế. Nhi được mọi người yêu mến, được làm mọi việc mà mình thích, luôn luôn có bố mẹ ở bên cạnh ủng hộ cho Nhi và bây giờ, còn có Khánh che chở, yêu thương Nhi. Còn điều gì đẹp hơn thế nữa!
- Khánh ơi, Nhi tặng quà cho Khánh, Khánh có nhận không?
- Sao tự nhiên lại tặng quà?
- Thích tặng thì tặng thôi! Mà Khánh có nhận không?
- Nhận, được tặng quà đương nhiên phải nhận rồi. Qùa đâu? - Khánh lém lỉnh.
- Tự nhiên thích tặng thì tặng nên khi nào thích đưa thì đưa. - Nhi nói với giọng điệu bướng bỉnh.
Khánh khẽ cười, chỉ biết lắc đầu, rồi lại vùi đầu vào đống bài tập. Nhi lại nhìn Khánh, lòng Nhi có cảm giác như vừa nuốt vội một viên kẹo mà bị sặc, không thể cảm nhận được vị ngọt, chỉ có cảm giác đau nghẹn đến ngạt thở. Lời tạm biệt chắc sẽ không dễ nói...
Ba năm trước...
1.
Khánh nhỏ hơn Nhi một tuổi. Nhi là một Bí thư năng động, một chủ lực trong hoạt động Đoàn của trường. Là Uỷ viên Ban Chấp hành Đoàn trường, được phân công quản lý Đội phát thanh, công việc rất bận nhưng Nhi vẫn tham gia vào CLB Kịch của trường với vai trò là viết kịch bản. Nhi là như thế, đảm nhận những công việc quan trọng nhưng luôn ở phía sau hậu trường, không hề lộ diện trước công chúng. Tuy vậy, mọi người biết đến Nhi đều nể những ý tư