Snack's 1967
Bầu trời sao

Bầu trời sao

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 269

Bầu trời sao

ởng cũng như công việc mà cô bạn nhỏ nhắn này đã hoàn thành. Nhi được biết đến như một cô bạn dễ thương, giỏi giang, nổi bật nhưng thân thiện, biết cách tôn trọng và quan tâm người khác.
Khánh thấy những nhận xét đó hoàn toàn chính xác khi Khánh tiếp xúc với Nhi trong buổi chào đón tân thành viên của CLB. Lúc đó, Khánh mới vào trường, còn Nhi học lớp 11. Những lần làm việc chung, thầm quan sát Nhi, Khánh thấy Nhi có khả năng biến những điều Nhi yêu thích trở thành những điều đặc biệt trong mắt mọi người. Thật sự, Khánh phục Nhi, đối với Khánh, Nhi là một ngôi sao lấp lánh mà không xa vời. Khánh quý mến và muốn học hỏi nhiều hơn từ Nhi.
Tuy vậy, Khánh không muốn gọi Nhi là chị. Khánh sinh đầu tháng 1, Nhi sinh giữa tháng 12, nghĩa là Khánh thua Nhi chưa tới 1 tháng tuổi, tại sao phải gọi là chị cơ chứ? Hơn nữa, tính cách của Nhi cũng không phù hợp để gọi Nhi là chị. Dù Nhi rất nghiêm túc trong công việc, rất chu đáo trong cách đối xử với người khác nhưng Khánh thường xuyên phải lắc đầu bó tay, không biết nên đối đáp thế nào với những câu nói không thể trẻ con hơn của Nhi mỗi khi cả hai khắc khẩu.

2.
Nhi rất thích những việc mà mình đang làm dù nó khiến Nhi bận tối tăm mặt mũi và gây thêm không ít lo lắng cho nhị vị phụ huynh về việc học tập của cô con gái rượu. Nhưng tình hình cũng không có gì là căng thẳng khi Nhi luôn đứng trong top 5 của lớp và là học trò cưng của các thầy cô trong trường. Chính vì thế, sự lo lắng của bố mẹ Nhi chuyển từ thành tích học tập sang sức khỏe của Nhi. Ôi đúng là bậc làm cha mẹ, không bao giờ hết lo lắng cho con mình. Nhi vui vẻ tận hưởng sự chăm sóc của bố mẹ, đó chính là một trong những động lực giúp Nhi đủ sức vượt qua và hoàn thành đống công việc chất cao như núi của mình.
Càng gần đến ngày giao kịch bản thì tần suất xuất hiện của Phương ở nhà Nhi càng tăng. Phương - cô bạn thân đồng thời là Chủ nhiệm CLB kịch của trường vốn rất điềm tĩnh trong công việc giờ đây bỗng trở nên lúng ta lúng túng đến lạ với vở kịch mùa Đông thường niên. Kịch bản đã được lên ý tưởng từ Hè, các đạo cụ, phục trang cũng đã chuẩn bị gần xong, thế mà nhìn Phương cứ như ngồi trên trên đống lửa. Có lẽ vì đây là vở kịch cuối cùng Phương được tham gia cùng CLB trước khi lên đường du học vào tháng 2 năm sau nên Phương muốn nó phải thật hoàn hảo. Thế nên Phương tự cho mình quyền "bóc lột" sức lao động của Nhi bằng cách ngoài việc Nhi phải hoàn thành kịch bản trong thời gian ngắn hơn thường lệ thì Nhi nhất định phải tham gia một vai trong vở kịch, dù chỉ là vai nhỏ. Bởi vì, theo như nguyên văn lời Phương đã nói "Trước giờ lúc nào Phương cũng là đạo diễn, Nhi viết kịch bản, nhưng vở kịch lần này cực kỳ đặc biệt, là trải nghiệm cuối trong sự nghiệp đạo diễn nghiệp dư của Phương rồi, Nhi không cho Phương thấy Nhi một lần xuất hiện trên sân khấu được hay sao?" Thế là Nhi đồng ý, làm sao mà từ chối được.
Lúc đang ngồi cắm cúi làm Toán trong phòng, nghe Phương nói câu đó, Nhi nổi hết da gà, buồn cười kinh khủng, định trêu Phương là đang diễn chính kịch hả nhưng ngẩng đầu lên thấy mặt mày Phương cực kỳ căng thẳng, đột nhiên Nhi nhói lòng. Sắp phải xa con bạn thân này tới nơi rồi, chắc là trống vắng lắm đây. Tự nhiên Nhi rơi nước mắt, rồi Phương bỗng òa lên khóc. Rồi sau đó là mẹ Nhi xông vào phòng vừa mắng hai đứa một trận ra trò vì tự dưng nổi tính mít ướt, vừa dỗ hai đứa nín khóc mà mẹ cũng khóc theo. Thật là, chẳng có buổi casting nào diễn ra trong lúc học nhóm mà lại đầy đủ bi hài tổng hợp như thập cẩm thế này đâu!
3.
Mọi người trong CLB cực kỳ phấn khích khi biết tin Nhi tham gia diễn, ai cũng hào hứng hơn với vở kịch, đặc biệt là Khánh. Vai diễn của Nhi trong vở này là người đối đầu với Khánh, Khánh rất mong chờ cảnh hai người vừa mắt đối mắt, nhìn nhau đầy vẻ hận thù vừa độc thoại nội tâm. Nhi thì ấm ức vô cùng, vì đây là cảnh mà Nhi đã bỏ nhiều công sức nhất khi viết, một cảnh lột tả tâm trạng phức tạp của hai nhân vật, đẩy vở kịch lên cao trào của sự giằng co và căng thẳng. Thế mà lúc tập, cảnh này cứ như hài kịch cho cả CLB giải trí. Đầu tiên là tạo hình khi ngồi, Phương chỉ đạo đủ mọi kiểu loạn xạ, thử hết kiểu này tới kiểu khác mà mỗi kiểu đổi là mọi người cứ cười mãi vì "Sao nhìn gian quá!" hay "Ngố quá đi, nhìn không chịu nổi!". Phải mất nửa tiếng đồng hồ thì Phương mới tìm được dáng ngồi ưng ý nhất, hại Nhi ngồi ê cả mông.
Tiếp đến là mắt nhìn mắt, cả CLB nín thở nhìn Khánh và Nhi đối mắt. Nhưng cả hai trừng trừng mắt nhìn nhau được 10 giây, chưa kịp nói lời nào là phá lên cười. Phương nhăn nhó, tập kiểu gì mà kỳ cục. Thế là Phương nhận xét một câu phũ phàng: "Đồ c

12[3]4567
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)