Chỉ là về một lời tỏ tình
Đánh giá:
7/10
Bình chọn: 212
thế. Chỉ là nói vài lời rồi đi, có gì khó đâu? Khô khan mà nói ra là được thôi, đúng không?
- Chào An, tôi là Huy, Trần Minh Huy, hoặc Keith, hoặc bất cứ cái tên nào mà cậu muốn gọi.
Lúc nói những lời này, tôi rõ ràng thấy cậu ấy cười nhẹ. Trời ạ! Xin cậu, đừng có cười như thế được không? Ruột gan tôi đang nóng như lửa đốt đây, thời giờ đâu mà đùa với cậu.
Vậy là tôi nói luôn, không dây dưa, có vẻ hơi nhát gừng:
- Được! Huy, tôi nói cho cậu biết, tôi thích cậu, rất thích cậu, từ năm lớp chín đến giờ, tôi vẫn luôn thích cậu! Cho dù chỉ gặp mặt vài lần, cho dù cậu không biết tôi, cho dù cậu học khác trường hay đi du học, thậm chí dù cậu có bạn gái đi nữa, tôi vẫn cứ thích cậu!
Tôi nói liền một hơi, đến cả thở cũng không cần. Từng lời từng chữ rõ ràng dứt khoát đến chính tôi cũng phải ngạc nhiên.
Ô! Hóa ra tôi thích người ta như thế, vô vọng như thế, ngốc nghếch như thế. Vậy mà vẫn có thể hét to không ngại ngần. Tôi... dũng cảm thật đấy.
Nhưng không hiểu sao sau khi dũng cảm xong, tôi chợt cảm thấy kiệt sức. Nhẹ nhõm? Đúng! Nhưng thực sự kiệt sức. Và yếu đuối. Tình yêu thầm kín bao lâu nay của tôi vừa bị chính tôi bóp chết. Tôi bây giờ chỉ muốn khóc thật to.
Nhưng không được! Còn chưa kết thúc. Tôi cắn môi ngăn nước mắt tràn ra, tay nắm chặt vạt váy, mắt trừng trừng nhìn cậu ấy chờ đợi.
Tôi chờ đợi một kết thúc.
Nhưng cậu ấy không nói gì cả, chỉ yên lặng nhìn tôi, cái nhìn thăm thẳm đến mức tôi chẳng thể biết đâu là bến bờ.
Tôi sợ hãi, và tức giận. Còn im lặng mãi làm gì chứ? Nói một chữ thôi mà khó đến vậy sao?
Khi sự chờ đợi vượt quá sức kiên nhẫn của tôi, tôi buộc phải tự mình lên tiếng:
- Nói đi! – Tôi bảo cậu ấy.
- Nói... gì? – Trời ạ, cậu ấy còn nhìn tôi bằng ánh mắt vô tội như thế?
Tôi lạnh lùng, khô khốc:
- Nói TỪ CHỐI! Lạnh lùng quyết tuyệt mà từ chối. Tôi không cần thông cảm, cũng không thiết dịu dàng, chỉ xin cậu nói một câu rõ ràng dứt khoát cho tôi chết tâm, tôi sắp không chịu nổi nữa...
Câu nói của tôi càng lúc càng nhỏ dần, nhỏ đến chính tôi cũng không nghe thấy. A! Hóa ra cảm giác bị từ chối là như thế này, mặc dù đã sẵn sàng, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng sao khi thực sự phải trải nghiệm lại vẫn đau đớn đến thế. Hình như nước mắt cũng không chịu nghe lời tôi nữa rồi. Tôi đang lung lay phải không? Sắp không đứng vững nữa? Có phải khi cậu ấy nói xong câu kia, tôi sẽ lăn ngay ra đất? Sau những giọt nước mắt rất không biết nghe lời chủ, tôi tự tìm niềm vui cho mình bằng những ý nghĩ kỳ quặc kia (mặc dù đa phần trong số chúng là thật).
Cậu ấy hơi mấp máy môi như sắp nói gì đó, tôi hít hơi thật sâu, nín thở chờ phán quyết cuối cùng. Thế mà cậu ấy lại đột nhiên thốt ra một câu chẳng ăn nhập:
- Cậu muốn ăn gì?
SAO?
Tôi suýt chút nữa ngã quỵ vì câu nói của cậu ấy (vốn dĩ nãy giờ tôi cũng sắp ngã đến nơi rồi), phải vịn tay vào thành cầu mới đứng vững nổi.
Trước cái nhìn trân trối của tôi, cậu ấy lặp lại, lần này chi tiết hơn một chút:
- Cậu chưa ăn tối đúng không? Muốn ăn gì?
Đầu óc tôi lúc này trống không, thử tưởng tượng bạn đã lập trình mọi chuyện sẽ như thế như thế, nhưng đến thời khắc mấu chốt, mọi thứ trật khỏi đường ray, bạn sẽ thế nào?
Tôi tức thời chẳng nghĩ được gì, máy móc đáp lại:
- Cháo!
- Vì sao là cháo? – Cậu ấy hình như thấy thú vị bởi câu trả lời của tôi, vì tôi thấy mắt cậu ấy sáng lấp lánh lên (hoặc cũng có thể là tôi hoa mắt nên tưởng tượng ra thế).
Còn vì sao nữa? Đương nhiên là vì cháo dễ nuốt rồi. Chứ trong tình cảnh này tôi còn ăn được cái gì? Tôi đã trả lời cậu ấy chính xác như thế. Đại khái là vì tôi bắt đầu cáu lên rồi. Tôi chỉ đến đây để tỏ- tình- và- bị- từ- chối, hiểu không? Ăn uống gì ở đây?
Thế nhưng tôi vẫn đi ăn cùng cậu ấy, có lẽ là vì một phần rất lớn trong trái tim tôi muốn thế, tôi chẳng thể làm trái được.
***
Cậu ấy đưa tôi đến một tiệm cháo nhỏ gần đấy, đường đi nước bước quen thuộc đến mức tôi có cảm giác ngày nào cậu ấy cũng đến đây. Ha... vậy ra ba năm tôi ở Sài Gòn vẫn không thạo đường bằng một du học sinh vừa về nước.
- Cậu cười gì vậy? – Chú ý đến nụ cười tự giễu của tôi, cậu ấy nghiêng người, chăm chú nhìn tôi – vẫn như thế từ nãy đến giờ.
Tôi theo phản xạ cúi đầu né tránh tầm mắt của cậu ấy. Đừng nhìn thế nữa được không, tôi đang thích cậu đấy! >_<
- Cậu rất thông thạo đường xá ở đây? – Tôi hỏi.
- Ừm, ngày trước chiều nào cũng ra đây chơi.
- Ra vậy.
"Ngày trước" của cậu ấy là những năm phổ thông học ở Sài Gòn, tôi biết cậu ấy đã từng sống ở đây ba năm trước khi du học.
Những năm cấp ba ư? Một dòng kí ức mờ nhạt mà tôi đã cố gắng lờ đi lại ùa về, khi ấy...
- Chúng ta... à... cậu biết tôi như thế nào? – Có vẻ cậu ấy đặt câu hỏi này rất khó khăn, vì căn bản, từ đầu đến cuối, chỉ có tôi biết cậu ấy chứ cậu ấy không hề biết tôi.
Tôi hớp một ngụm nước