Chỉ là về một lời tỏ tình
Đánh giá:
7/10
Bình chọn: 214
. Tôi biết cậu thế nào ư?
...
Cả tôi và cậu ấy đều không phải người Sài Gòn, chúng tôi lớn lên ở cùng nơi, nhưng vì học khác trường nên mãi đến những ngày cuối cấp hai, tôi mới biết cậu ấy.
Đó là ngày tôi cùng đội tuyển của trường tham gia Hội thi học sinh giỏi cấp Huyện. Hôm ấy mọi việc vốn dĩ rất bình thường, ai ai cũng nghiêm túc tập trung cho kỳ thi trước mắt, chỉ trừ cậu ấy.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên cậu ấy đã khiến tôi bị ấn tượng khủng khiếp. Trường tôi học rất coi trọng nề nếp, tác phong trang phục của cả thầy và trò luôn luôn yêu cầu thật chuẩn mực. Một cái bảng tên đeo lệch cũng phải lập tức sửa lại cho ngay ngắn. Vậy mà trong một ngày trọng đại như hôm nay, buổi tranh tài của những học sinh xuất sắc nhất, cậu ấy lại dám không mặc đồng phục? Tôi tròn mắt nhìn cậu ấy trừng trừng. Quần Jean, cậu ấy mặc quần Jean đến trường thi? Và gì kia? Áo khoác màu xám? Áo len xanh đâu? Sao có thể mặc kiểu quần áo tùy tiện như thế cơ chứ? Cả cái cách cậu ấy đeo ba lô lệch một bên vai ấy nữa? Một học sinh vô tổ chức đến vậy sao có thể ở đây?
Phải, nghe thì có vẻ ấn tượng đầu chẳng tốt đẹp gì, nhưng không hiểu sao ngay cái chạm mắt ấy tim tôi bỗng thịch một nhịp. Và tôi biết – tôi xong rồi!
Những ngày sau dù không hiện diện nhưng cậu ấy đã thực sự bước vào cuộc sống của tôi. Có lẽ cũng vì cái sự nổi bần bật của cậu ấy ngày đó nên dù vô tình hay cố ý, thông tin về cậu ấy vẫn chạy đến tai tôi ào ạt. Lúc đầu chỉ là để ý một chút, dần dà nó lớn lên thành mối quan tâm thường trực của tôi. Luôn dỏng tai lên xem trường cậu ấy có tin gì mới, xem có người bạn nào từ trường cậu ấy qua chơi hay ngược lại. Tôi cho rằng đó chẳng qua chỉ là sự tò mò nhất thời, ai biết đâu...
Lần thứ hai chúng tôi gặp lại cũng là cuộc thi học sinh giỏi, nhưng nay là cấp Tỉnh. Tôi buồn bã nhận ra mục đích mình đến với cuộc thi lần này đã thay đổi – không phải vì danh hiệu phù phiếm kia, mà là vì cậu ấy. Vừa vào trường thi tôi đã dáo dác tìm kiếm hình ảnh cậu ấy. Và chúng tôi đã ở gần nhau đến mức tôi có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của cậu ấy cùng bạn bè, cũng như cậu ấy có thể nghe được cuộc trò chuyện của chúng tôi. Nhưng vẫn như lần trước, tôi biết cậu ấy, còn cậu ấy chẳng biết tôi là ai.
Sau đó là kỳ thi chuyển cấp, tôi nuôi ảo vọng về một mối liên hệ gần hơn với cậu ấy và cố gắng thi vào trường phổ thông tốt nhất huyện. Nhưng ngày đầu tiên mặc áo dài trắng đi dưới những hàng phượng trụi lá, tôi mới biết thì ra cậu ấy đã chọn học một trường cấp ba dưới Sài Gòn.
Mối tình dở dang của tôi hẳn đã kết thúc ở đó nếu cậu ấy đi hẳn, đi luôn, đi mãi mãi. Đằng này cậu ấy vẫn về nhà mỗi hè mỗi tết, để tôi thấy, để tôi gặp, để tôi ảo tưởng, thỉnh thoảng còn xuất hiện trong những cuộc trò chuyện hay những giấc mơ tôi.
Rồi khi tôi quyết tâm một lần nữa, đậu vào một trường Đại học với đầu vào cao ở Sài Gòn những mong có thể đuổi kịp cậu ấy thì cậu ấy lại đi du học.
Cứ mỗi lần tôi đến gần cậu ấy một chút, cậu ấy dường như lại càng cách tôi xa hơn. Là thế đấy!...
- Tôi vẫn cứ thắc mắc... – Cậu ấy đột nhiên lên tiếng phá vỡ dòng hồi tưởng của tôi.
- ?
- Nhiều năm như vậy, vì sao đến bây giờ cậu mới tỏ... à... gặp tôi?
Tôi đỏ mặt. Điều này tôi đã giải thích trong tin nhắn đầu tiên rồi mà. Cậu ấy còn gì chưa rõ?
Vì thế tôi im lặng.
- Ý tôi là – Cậu ấy tiếp – Tôi cảm thấy hai lý do ấy không hợp lý cho lắm.
Tôi vẫn im lặng.
- Lý do thứ hai tôi có thể hiểu. Còn lý do đầu tiên của cậu, cậu nói là vì tôi và Linda đã kết thúc nên mới quyết định gặp tôi. Nhưng sau khi đến Mỹ tôi và Linda mới biết nhau. Mà cậu, chẳng phải cậu nói cậu có bảy năm... ừm... cảm tình với tôi sao? Vậy trước đó đâu?
- Trước đó thế nào? – Tôi không hiểu ý cậu ấy.
- Trước đó... à thì... tuy là tôi thỉnh thoảng cũng qua lại với một vài người, nhưng dẫu sao vẫn có rất nhiều thời điểm "alone and available". Sao cậu không... ờ... gặp tôi?
Tôi mỉm cười. Một nụ cười chua chát. Khi ấy ư? Sao tôi lại chưa từng tìm cách gặp cậu chứ.
Tôi vẫn nhớ rõ buổi sáng hôm ấy. Sau khi tìm được địa chỉ chính xác nơi trường cậu ấy học, tôi lấy hết can đảm viết một lá thư cho cậu ấy, hăm hở mang ra bưu điện gửi. Nhưng thế thì đã sao? Một tuần, một tháng, nhiều tháng, rồi nhiều năm, tôi chưa từng được hồi âm. Liệu có ai hiểu cho nỗi lòng của kẻ vò võ đợi chờ một thứ chẳng bao giờ đến như tôi chăng? Thế mà tôi vẫn cố chấp không từ bỏ. Tôi đúng là ngu ngốc nhất trần đời.
Sau khi nghe tôi nói, có vẻ cậu ấy cũng hơi sốc vì gặp phải đứa cuồng tình như tôi nên đờ ra một lúc lâu. Cuối cùng cứ lẩm bẩm một câu:
- Tôi chưa từng nhận được.
- Sao có thể? Tôi chưa từng nhận được.
- Tôi chưa từng nhận được. Lạc ở đâu chứ?
...
Tôi không hiểu cậu ấy cứ lầm bầm lầu bầu cái kiểu ngây ngốc tiếc hận ấy là có ý gì. Nhưng với tôi bây giờ, việc này cũng chẳng còn quan trọng. Nếu hôm nay đã định là kết thúc, vậy thì tôi muốn nói cho hết lòng