Chiếc bình của vua Solomon

Chiếc bình của vua Solomon

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 537

Chiếc bình của vua Solomon


(hamtruyen.mobie.in - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán chổi")
Vũ khí mạnh nhất của phụ nữ khiến bất kể người đàn ông nào cũng phải đầu hàng, không phải là những lời trách móc, cũng không phải là những giọt nước mắt. Mà đó chính là sự im lặng!
Im lặng để chấm dứt mọi chuyện.
Im lặng để coi nhau như người dưng.
***
Tôi gặp lại Miên trong một bữa tiệc Buffet chiêu đãi khách hàng của công ty, em mặc bộ đầm đỏ mận, để lộ tấm lưng trần trắng nõn, mềm mại. Khuôn mặt thanh tú được trang điểm rất cẩn thận, cơ hồ cả người em toát lên sự đằm thắm của người đàn bà từng trải, khác hẳn với sự ngây ngô của cô sinh viên ngày nào. Nhìn thấy tôi, Miên thoáng chút ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng hoàn hồn trở lại, em mỉm cười xã giao với đám đàn ông bu như ruồi nhặng xung quanh, rồi chủ động bước về phía tôi.
"Lâu quá rồi không gặp "
Miên giơ ly Hennessy chủ động chạm nhẹ vào ly rượu trên tay tôi, mỉm cười đầy mê hoặc "Vì lần gặp lại này, chúng ta cụng ly chứ?"

Đáp lại sự nhiệt tình của em, tôi cũng lịch thiệp nhấp một ngụm, thứ chất lỏng sậm màu này không phải là lần đầu tiên tôi uống, nhưng sao hôm nay lại cảm thấy đắng chát lạ thường, dòng dung dịch đắng ngắt ấy tắc nghẹn lại nơi yết hầu, hơi men chếnh choáng vấn vít tận trong tim.
"Không ngờ tửu lượng em lại khá đến thế ", nếu như tôi nhớ không nhầm, Miên là một cô gái vô cùng thuần khiết, trước kia em chẳng bao giờ động tới một giọt nước ngọt có gas, huống hồ là mấy thứ bia rượu này.
"Thế sự luân hồi, dòng đời lưu chuyển, bảy năm rồi, đâu thể như xưa."
Tôi cảm thấy lồng ngực hơi ngột ngạt, ngón tay bất giác co lại. Phải. Đã bảy năm rồi. Bảy năm trời không gặp, cả một cuộc điện thoại trong khoảng thời gian ấy cũng không có. Có những con người, một thời từng gắn bó với ta như máu thịt, vậy mà cũng có lúc ta phải cập nhật thông tin về người ấy qua cái gọi là "người ta nói"...
Người ta nói rằng, em đã bỏ xứ ra nước ngoài.
Người ta nói rằng, em giờ đây đã trở thành giám đốc chi nhánh của một công ty đa quốc gia.
Người ta nói rằng, em đã trở về, từ nơi em rũ bỏ tất cả cất bước ra đi.
Tôi vẫn chưa từng nghĩ rằng em sẽ lại xuất hiện trong cuộc sống của mình. Những tháng ngày quá khứ như những hàng chữ viết bằng sương mù lên ô cửa kính. Mờ dần, mờ dần. Và, cuối cùng không còn lại một chút dấu vết.
******
"Anh Tú, anh đi tới đâu rồi?", giọng em dịu dàng trong điện thoại, nhưng không đủ sức kéo tôi ra khỏi trò game online.
Tôi giật mình thảng thốt, hôm qua tôi đã hứa rằng hôm nay sẽ đưa em đi chơi, nhưng rồi lại quên béng mất, và kết quả là giờ này đang ngồi cày game cùng đám đồng đảng cốt cáng.
Do nói chuyện với em nên thao tác của tôi có chậm lại, nhân vật trong game bị một đòn chí mạng của đối thủ, ngã lăn ra trên màn hình. Tôi chửi thề vài câu rồi vứt ngay điện thoại xuống, cắm đầu cắm cổ vào phục thù.
Tôi không hề nhớ rằng mình đang nói chuyện với em, càng không hề biết bao lâu sau em mới tắt máy.
Một lúc sau, điện thoại lại réo ầm ĩ, vẫn là em gọi!
"Anh đang chơi game, em gọi gì mà lắm thế, hôm nay anh bận rồi, không đi chơi được. Em rủ bạn đi đi."
Tôi gắt gỏng trong điện thoại, chưa để cho em nói lời nào đã vội vàng tắt máy.
Hôm đó, đội của tôi thắng giòn rã, săn Boss thu được một đống đồ có giá trị, lúc quyết đấu lever cũng tăng lên mấy bậc.
Bước ra khỏi quán game, trời đã mưa từ lúc nào. Những giọt mưa lí tí phủ đầy trên nền đất. Mưa bụi lặng lẽ dày đặc thấm đẫm hàng cây ven đường.
*****
Suốt buổi tối hôm ấy tôi không hề động đũa, và cả em cũng vậy. Chúng tôi tới góc ban công, chọn cho mình một bàn nhỏ có tầm nhìn rộng, gọi phục vụ hai ly cà phê.
Trong sảnh, tiệc Buffet vẫn đang náo nhiệt, đối lập với không gian yên tĩnh nơi này.
Đôi mắt Miên vẫn dõi theo không khí náo nhiệt trong sảnh, chốc chốc lại nhoẻn miệng cười. Nhìn em có vẻ rất thoải mái, trái lại, tôi lại có phần mất tự nhiên.
Phục vụ mang hai ly cà phê đặt xuống bàn, tôi đón lấy đẩy về phía Miên, em mỉm cười cảm ơn một tiếng đơn điệu.
Mùi cà phê thơm ngào ngạt, trên vách ngăn bằng kính rộng lớn, khung cảnh phía dưới hiện ra rõ ràng. Đây là khu vực sang trọng nhất, những ánh đèn sáng hội tụ lại thành dòng sông di chuyển êm ả trong đêm khuya.
Tôi thấy tay em ôm chặt chiếc cốc sứ, ngắm nhìn thứ chất lỏng màu nâu ấy. Từ lúc gặp lại em tới giờ, tôi vẫn chưa chủ động nói câu nào, tính tôi không phải trầm lắng, kiệm lời như thế này, nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao, khi đối diện với em, tôi lại trở nên

[1]234
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)

XtGem Forum catalog