Pair of Vintage Old School Fru
Cô gái khóc trong mưa

Cô gái khóc trong mưa

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 255

Cô gái khóc trong mưa

ược.
Cô mất ngủ liên miên, có khi tới hai, ba giờ sáng cô vẫn không thể nào ngủ được. Có lẽ mẹ cũng vậy, đôi mắt mẹ xuất hiện những quầng thâm và sự mệt mỏi. Mẹ buồn lắm khi ba vẫn im lặng, giá như ba mắng chửi mẹ thì cũng vẫn hơn, nhưng ba chọn cách im lặng càng khiến cho mẹ thêm đau lòng. Một tuần sau đó, mẹ định bỏ đi, khi đó An thấy mẹ lẳng lặng xách theo túi đồ với một ít hành lý, mẹ đi ra ngoài cửa:
"Mẹ định đi sao?"
"An...mẹ" Mẹ nghẹn ngào nói
"Mẹ sẽ đi đâu?"
"Mẹ sẽ về quê"
"Mẹ nghĩ, mẹ đi thì mọi chuyện sẽ được giải quyết sao, mẹ không nghĩ tới con..."
"Mẹ...mẹ xin lỗi"
Mẹ nức nở khóc, rồi ôm chặt lấy An, có lẽ vì tình yêu thương dành cho cô nên mẹ đã ở lại.
Tuy bề ngoài ba luôn tỏ ra cương nghị, cứng cỏi và mạnh mẽ lắm, nhưng An biết bên trong con người ba có gì đó rất yếu đuối, một khi bị tổn thương thì khó có thể lành lặn lại ngay sau thời gian đó. Cô chẳng biết mình sẽ phải làm gì để hàn gắn những rạn vỡ này đây?
***
Sau mỗi lần vấp ngã hay gặp phải chuyện gì đó, An luôn tỏ ra mình là một cô gái mạnh mẽ, cứng rắn. Như sau lần chia tay mối tình đầu của cuộc đời mình chuyện cũng không có gì, chỉ là sự giận hờn, vu vơ tuổi học trò rồi nói lời chia tay vậy thôi. Cô vẫn nhớ cái ngày đó, cô tỏ ra mạnh mẽ và cứng cỏi lắm, cô lao vào làm mọi việc mình thích hay không thích, rồi cuối cùng cô cũng quên đi được. Như chuyện lần này vậy, nghiêm trọng hơn nhiều, nhưng cô tin rồi sẽ có cách giải quyết thôi.Cô xin đi làm ở một quán cà phê nhỏ trong thành phố, sáng đi học chiều lại đi làm, ba cũng không nói gì và mẹ cũng vậy. Chắc họ nghĩ đôi khi cô cũng cần dành cho mình những khoảng không gian riêng.
Chiều đi làm, cũng có khi tối mịt cô mới được về, công việc cũng không có gì nhưng cũng đủ khiến cô cảm thấy mệt mỏi. Tưởng chừng như mọi chuyện trong cuộc sống sẽ diễn ra theo ý muốn của mình, và đôi khi có những chuyện tưởng chừng như đơn giản lại chẳng hề đơn giản chút nào, cuộc sống luôn vẽ ra cho ta, đôi khi từ những sự bất công...
"Này...phục vụ..." Một vị khách lớn tuổi vẫy tay gọi cô ra
"Thưa quý khách, quý khách cần gì ạ?" Cô lễ phép
"Cô có nhớ là tôi đã gọi gì không?" Ông ta hỏi
"Thưa quý khách là đen đá ạ"
"Đen đá ư?"
"Dạ vâng ạ"
"Nâu đá, tôi đã gọi nâu đá"
"Nhưng rõ ràng tôi đã được ghi trong đây..."
"Cô nghĩ là tôi nhầm..." Ông ta có vẻ đắc ý
"Dạ, tôi..."
"Chủ quán ra đây" Lão ta vẫn không tha cho An
Ông chủ quán ra, phân bua điều gì đó với lão ta, thi thoảng ánh mắt họ lại dừng ở chỗ An, cô bực tức lắm, chưa bao giờ cô gặp những chuyện vô lý như vậy. Rồi trong phút chốc, cô chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa, cô vứt phặt chiếc tạp giề xuống bàn.
"Ông chủ, tôi xin nghỉ việc"
Rồi An vơ vội lấy chiếc áo treo trên móc lao nhanh ra khỏi quán, với nỗi bực tức chưa thể nào nguôi ngoai. Mọi người trong quán nhìn cô với vẻ mặt hết sức kinh ngạc.
An vừa đi, vừa khóc những nỗi niềm bấy lâu nay dồn ứ lại trong tâm trí của cô, bao nhiêu ấm ức, bực bội cứ thế tuôn ra theo dòng nước mắt nóng hổi trên gò má.
Bình thường cô mạnh mẽ và cứng cỏi vô cùng, nhưng đó chỉ là cái vỏ bọc nhằm che giấu đi những nỗi niềm sâu kín trong đáy lòng.
Trời tháng sáu mưa thường bất chợt, những hạt mưa táp vào mặt, vào người cô nhưng An chẳng thèm đoái hoài tới những cơn mưa đó, khóc trong mưa sẽ chẳng ai biết được mình đang buồn, đang khóc...
"Này cô bé, sao lại ngồi khóc dưới trời mưa thế này, về nhà đi chứ?"
Cô vẫn khóc
"Cứ khóc như vậy sẽ ốm mất"
"Kệ tôi, liên can gì tới anh"
Im lặng
Rồi An ngước nhìn lên, phía trước cô một chàng trai đang đứng đó, với chiếc ô màu đen. Anh mỉm cười dịu dàng.
Rồi anh nhẹ nhàng đến bên cô, và đỡ cô đứng dậy, ngỡ tưởng rằng cô sẽ ngoan ngoan nghe lời anh-một chàng trai xa lạ. Nào ngờ
"Buông tôi ra, chuyện của tôi chẳng liên can gì tới anh cả, biến đi"
Anh ta vẫn không buông, vẫn nắm chặt tay cô
"Buông tôi ra, đồ cứng đầu, đồ dê xồm, đồ..."
Giọng nói cô lạc đi theo những cơn gió lạnh, do mệt mỏi vì công việc, vì những chuyện xảy ra gần đây. Cô kiệt sức, chẳng thể nào đôi co cùng anh chàng xa lạ nữa...và rồi cô ngất lịm đi trong vòng tay của chàng trai đó
...
"Chẳng hiểu sao tôi lại để ý đến em, tôi bất chợt gặp em trong một buổi chiều nắng nhạt nào đó, em thường có thói quen đi dạo ở đó, em luôn đi một mình, và tôi cũng thường có thói quen ngắm nhìn em. Rồi tôi lại vô tình gặp em trong quán cà phê đó vào mấy ngày hôm nay, cứ chiều về tôi lại qua đó, vào đó ngồi và chỉ để ngắm em. Chẳng hiểu thứ gì đã khiến tôi trở nên ngẩn ngơ như vậy, hay tại vì ánh mắt tinh nghịch của em, hay cái cách em cười với điệu nháy mắt đầy tinh nghịch, tinh nghịch như những cơn mưa tháng sáu vậy. Và trong buổi chiều ngày hôm nay, khi xảy ra xích mích với gã khách khó tính đó, tôi chỉ muốn lao ra để bảo vệ e

1[2]3456
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)