cõi lòng, như xoa dịu đi những nỗi đau trong lòng cô, trong tim cô. Và rồi, cho tới một lúc nào đó, một khoảnh khắc hiếm hoi trong cuộc đời anh, cô nhận ra rằng mình đã yêu anh, yêu rất nhiều...
""Em đã thầm yêu anh trong những ngày em gặp anh trong mưa. Khi đó em bướng bỉnh chẳng đoái hoài gì tới những lời nói của anh, em mắng anh, em đánh anh, em như muốn chút hết mọi nỗi ưu phiền và bực tức lên người anh...Cho tới khi em ngất lịm đi trong vòng tay của anh, và khi ấy em vẫn cảm thấy được có chút gì đó ấm áp lắm khẽ khàng sượt qua trái tim của mình"
Cô yêu anh và anh cũng yêu cô, nhưng giữa hai con người vẫn tồn tại những vánh ngăn về cuộc sống hay cả về số phận. Anh tài năng, công việc và cuộc sống của anh đều ổn định. Còn với cô, cô chẳng có gì cả, thứ quý báu và gẫn gũi nhất trong cuộc đời cô là gia đình, thì cô đã mất tự bao giờ rồi. Hai con người, hai cuộc đời, hai số phận như hai mảng màu sáng tối đối lập vậy. Và sẽ chẳng bao giờ có thể tới với nhau. Dù sức mạnh của tình yêu có ghê gớm tới đâu đi chăng nữa, nhưng An nghĩ rằng nó cũng chẳng bao giờ có thể xóa nhòa đi những khoảng cách, những vách ngăn đó.
"Con ổn chứ An, mẹ trông con rất mệt mỏi hay là con bị ốm?" Mẹ nhẹ nhàng đặt tay lên mái tóc An như ngày còn bé vậy. Khi đó An ngồi lặng thinh bên khung cửa sổ nhỏ.
"Con không sao đâu mẹ" An nhẹ nắm lấy bàn tay của mẹ
"Con đã quyết định chuyện sẽ đi cùng ba hay cùng mẹ chưa?"
"Con chưa nghĩ tới chuyện đó"
"Đi cùng ba, con sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn?"
"Tốt đẹp gì khi rời xa tất cả hả mẹ?"
Mẹ lặng im
"Mấy ngày hôm nay, không thấy con đi cùng anh chàng đó?" Mẹ lại hỏi
"Anh ấy bận rồi"
"Nếu như rời xa nơi đây, thì lòng con sẽ vướng bận nhiều thứ lắm đó. Quyết định luôn ở con. Con hiểu không? Ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào, con cũng đều có một sự lựa chọn.
Buổi tối ngày hôm đó, An chẳng tài nào ngủ được, những lời của mẹ cứ vang lên khe khẽ bên tai cô, khiến cô suy nghĩ nhiều lắm. Ba cũng nói chuyện với cô sau bữa cơm tối, ba đã nói rằng ba sẽ sắp đặt mọi chuyện. Cô không còn sự lựa chọn nào nữa.
***
Chuyện giữa hai người
An hẹn gặp Lâm vào một buổi chiều nắng, tại chính quán cà phê mà lần trước An ở đó làm việc. Ông chủ càng ngạc nhiên khi thấy An ngồi đó, nhưng ông ta làm ngơ như chẳng quen biết, cô cũng chẳng thèm quan tâm tới ông ta.
"Anh vẫn nhớ cái ngày mưa đó, anh chạy theo em" Lâm mỉm cười
"Cũng gần được hai tháng rồi còn gì, thời gian trôi qua nhanh thật đó"
"Sao hôm nay lại hẹn anh ra đây vậy?"
"Lâu ngày gặp anh mà, em trốn anh cũng gần một tuần rồi còn gì" An mỉm cười nói.
Lâm cười dịu dàng
"Ba mẹ em đã hoàn tất thủ tục ly hôn...Em sẽ theo ba"
"Vậy mẹ em sẽ đi đâu?"
"Không, mẹ vẫn ở lại đây, còn em...và ba sẽ ra đi" Phải khó khăn lắm, An mới nói ra được những điều đó
Lâm lặng im. Thời gian giữa hai người như bị đóng băng vậy, chẳng ai nói câu gì
"Em đã nghĩ kỹ chưa, khi đưa ra...quyết định này" Lâm lên tiếng
An chỉ gật đầu.
...
Lâm đưa An về tới tận cổng nhà cô
"Tuần sau em sẽ đi, anh nhớ giữ gìn nhé. Tạm biệt" Cô bước vào nhà
"Tạm biệt" Sau câu nói đó, An mất hút sau cánh cửa sơn màu trắng.
Lâm đứng trầm ngâm một lát, rồi anh ra về.
...
Chỉ như vậy thôi, sau cuộc nói chuyện, cuộc gặp gỡ ...sẽ là cuộc chia ly. Sự chia ly đến mau chóng quá khiến anh không thể nào chấp nhận được điều đó, anh cứ nghĩ rằng mình vẫn còn cơ hội, mình vẫn còn thời gian, để thổ lộ nỗi lòng mình với cô ấy, để nói lời yêu với cô. Nhưng giờ đây mọi thứ đều trở nên vô nghĩa,mọi thứ đã trở nên muộn màng, dù anh nói lời yêu, dù anh nói yêu cô nhiều lắm, dù anh nói tình cảm của anh dành cho cô là mãnh liệt, là sâu đậm lắm thì cũng chẳng thể nào thay đổi được quyết định của cô. Phải chăng giờ đây, anh lại phải học cách quên cô đi, quên đi. Mãi mãi.
Để yêu một người đã là khó rồi, và để quên đi một người lại càng khó khăn hơn!
...
Chẳng bao giờ An là một cô gái mạnh mẽ và cứng rắn cả, khi màn đêm đen ngập ngụa trong đất trời, bao phiền muộn trong lòng như vỡ òa ra. Cô phải mạnh mẽ, phải khó khăn lắm mới gặp anh, mới dám đối diện với anh, mới dám nói ra những lời đó với anh. Cô biết rằng, anh sẽ buồn nhiều lắm, nhưng cuộc sống chẳng cho cô lựa chọn, cô lệ thuộc vào nó. Và giờ đây, giữa căn phòng nhỏ bé này cô cảm thấy lòng mình trống trải vô cùng, cô thấy mình cô đơn lắm. Những tháng ngày tiếp theo, cô sẽ sống thế nào khi sẽ phải rời xa nơi đây, vứt bỏ nơi đây và biến nó thành những hoài niệm, cô sẽ phải đi theo ba tới miền đất xa lạ, cô sẽ phải làm sao để quên được nơi này, để quên được hình bóng của anh.
Để yêu một người đã là khó rồi, và để quên đi một người lại càng khó khăn hơn!
Rồi cô lại bật khóc nức nở, bật khóc như những ngày trong mưa, bật