Mùa xuân đã về trên khắp phố phường Hà Nội từ lúc nào. Một màn đêm lạnh giá buông xuống khắp phố phường thủ đô một bầu không khí tươi mới, mờ ảo và im lặng. Trên những con đường đã vãng tiếng người, tiếng xe cộ đã dần dần lắng xuống rồi chỉ còn nghe thấy những dao động xa xăm. Một làn sương mỏng nhẹ lướt qua ánh đèn đường lờ mờ rồi thổi vào đêm Hà Nội một nét bâng khuâng kín đáo và êm nhẹ.
Căn phòng còn sáng ánh đèn ngủ, Khang khẽ trở mình cùng bao ý nghĩ đã theo cùng anh suốt đêm nay. Ngày mai là ngày cưới của anh và đêm nay là lúc anh trằn trọc khi nghĩ cuộc đời mình trong tương lai như một viễn cảnh xa xôi. Ngày mai là một đám cưới được tổ chức với bao chọn lựa kỹ càng, chọn ngày lành tháng tốt và địa điểm tổ chức cùng mọi dịch vụ cũng được chọn ở mức giá VIP. Đêm nay là đêm cuối cùng kết thúc phần đời độc thân của mình, Khang thao thức khi nghĩ về những ngày của đời mình trong tương lai và những ngày trong quá khứ. Những dằn vặt, nhớ nhung và hi vọng theo từng đợt trở mình cùng tiếng thở dài nồng nồng hoà vào bầu không khí tĩnh lặng trong căn phòng.
Khang nhớ tới ngày Giáng Sinh năm ây, trong đêm Nô-en anh chở Phương đi qua những nẻo đường lung linh ánh đèn và âm thanh nhộn nhịp phát ra trong cái lạnh căm căm. Khang dắt tay Phương đi trên con đường ven hồ trong những bước chân im lặng. Rồi cả hai dừng lại cùng hướng tầm nhìn phía xa. Khang khẽ nói thầm vào tai Phương trong khi cô đang hướng tầm nhìn ra xa với những rung động đợi chờ.
- " Mình cưới nhau, em nhé ! "
Phương vờ như mình không nghe thấy gì, cô gái hay tươi cười cùng anh dạo phố từ lúc nào bỗng trở nên ngại ngùng. Khuôn mặt cô đỏ nựng trong đêm Nô-en se lạnh và mãi một lúc sau cô mới nói thầm thì lại vào tai anh.
- "Đây cũng là điều em mong đợi từ lúc mình gặp nhau!"
Khang nhìn Phương khẽ mỉm cười rồi ôm cô vào lòng . Phương mỉm cười nép mình vào ngực Khang với bao hạnh phúc và niềm tin. Khang khẽ nhắm mắt nín chặt lòng mình, trong đầu anh thoáng qua hình ảnh của Nguyên.
" Xin lỗi nhóc, nhưng đây là con đ ường anh chọn" Khang nghĩ về Nguyên, đôi mắt anh nhắm chặt, anh khẽ áp mặt vào tóc Phương,xa lạ
Phố phường rộn vui, hai người ôm nhau trong bao cảm xúc. Tiếng còi xe, tiếng nhạc Giáng Sinh cùng những ánh đèn phố hất xuống phía đường trước mặt. Trước khi anh nói lời cầu hôn với Phương là khi anh nói lời chia tay với cậu.Đó là lúc Nguyên đứng ngóng trên con đường công viên đợi Khang như thường lệ. Nhưng lần này cậu không thấy Khang đâu, lòng sốt ruột.
Tại một quãng đủ xa để Nguyên không nhìn thấy, Khang khẽ nhấc máy lên gọi. Chiếc điện thoại rung lên trong tay Nguyên. Nguyên nhấc máy lên rồi cằn nhằn.
- " Sao lâu thế, giờ gà lên ổ rồi mà chả thấy mặt đâu !"
Khang cầm máy khẽ run run và khóc, cậu nheo mắt cầm điện thoại. Phía đầu dây bên kia im lặng. Hai phút sau, Khang cố nói từng lời rành rọt trong đôi mắt loè nhoè vì nước mắt.
" Nhóc à, hôm nay anh không tới được. Và sau này anh sẽ không gặp nhóc nữa. Anh xin lỗi ..." Khang cố nói tiếp trong nghẹn ngào : " Anh thấy tình yêu chúng mình là sai trái, nhưng anh xin lỗi, anh rất xin lỗi, anh đã có người khác rồi ..."
Đầu dây bên kia im lặng, Khang quay sang nhìn Nguyên tay nghe điện thoại đang đứng chết lặng trên con đường đợi anh. Đôi mắt ậc nước của anh khiến cậu nhoè dần. Khang cố nói tiếp từng lời rõ ràng trong điện thoại.
" Nhóc hãy quên anh đi ...đừng tìm anh nữa, để anh yên !". Khang nói rồi vẫn nhìn Nguyên đang đứng, cậu vẫn loè nhoè trong mắt anh.
Đầu dây bên kia, ở một quãng xa, Nguyên đang đứng cầm điện thoại nín lặng không nói câu gì. Cậu đã quá nhạy cảm để biết những sóng gió ập đến với cuộc tình này, đã từng bâng khuâng trong mơ hồ rằng anh sẽ bỏ cậu mà đi theo con đường mà anh chọn.
Đầu dây bên kia, Khang vẫn nhìn cậu loè nhoè và chờ đợi.
Đầu dây bên này, Nguyên vẫn im lặng. Khuôn mặt cậu lạnh đi chỉ còn một vẻ bình lặng kín đáo với bao xúc cảm bên trong. Không biết cậu trai trẻ đó nghĩ gì trong sâu thẳm lòng mình để rồi cậu lại khẽ nói trong điện thoại từng lời chậm rãi.
- " Em yêu anh lắm, nhiều như lý trí của anh, càng yêu anh em càng muốn anh sống tốt. Anh yên tâm nhé, em sẽ không làm phiền anh nữa đâu, em chúc anh hạnh phúc. Hì..hì !"
Khang không dám nhìn cậu nữa, anh oà khóc trong tiếng nấc nghẹn ngào. Đầu máy bên kia đã tắt sau nụ cười đó. Anh bỏ về trong những vỡ oà cay đắng về chính mình. Nhưng đây là con đường anh đã chọn.
Con đường anh chọn se lạnh nhưng ồn ào sắc nhịp phố phường. Nơi mà anh đứng ôm Phương vào lòng. Người con gái nép trong ngực anh hạnh phúc trong những viễn tưởng tương lai chỉ có Khang và cô.
Rồi mùa xuân này mang điều ước của cô về. Một đám cưới trong những ngày tươi mới nhộn nhịp lúc sang xuân. Một cô dâu quàng tay chú rể