Duck hunt
Cuối năm cưới

Cuối năm cưới

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 228

Cuối năm cưới

diện đến thế sao. Cười nhạt một chút, giờ tôi vẫn còn yêu anh nhiều lắm, chưa từng có thứ gì có thể ngăn vách tình yêu của tôi giành cho anh.
Đâu cứ nhất thiết khi yêu ta phải gắn bó mãi với nhau. Tôi chọn cách nhẹ nhõm, quyết định theo những gì anh quyết định mà chưa lần nào hỏi tại sao.
- Chia tay đi em.
Tôi hơi ngẩn người với câu nói bất thình lình của anh, cứ ngỡ là anh chỉ đùa, nhưng đó là thật. nét mặt anh trầm lặng, rất nghiêm túc và tôi hiểu, có cái lý do nào đó khiến cho anh đưa ra quyết định này.
- Không thích, mình yêu nhau mà.
- Chỉ yêu thì không đủ.
Chỉ yêu thì không đủ - tất nhiên.
- Không thích, chưa cưới mà.
- Không cưới nữa, chia tay.
- Anh đang giỡn phải không, mới bảo cuối năm cưới, giờ lại nói chia tay, anh có ăn nhầm thuốc không?
Tôi uất ức, tức đến nghẹn cổ họng, từ từ phát ra những âm vực chuẩn đó. Trái tim đột nhiên thắt lại, trống trải, rồi vội ùa về hình ảnh lạ.
- Con nào đó tốt hơn em? Hay là anh chê tôi không có ba.
- Chia tay đi, không muốn tiếp tục thì chia tay lý do lý chấu làm gì cho phải nghĩ. Đi bên trái hay bên phải là tùy em, cho em bước trước.
Tôi lặng người.
Trái tim vỡ ra, đau.
Tình yêu từng đó năm chỉ một câu nói chia tay là chấm hết. ôi thật nực cười với cái tình của thế gian.
Tôi lặng lẽ chọn về bên trái, vì tôi viết chắc là anh có lý do chính đáng của anh, vậy thì anh cứ bước đi bên phải cho vừa phải đạo.
Sau khi chia tay tôi lập tức nhận được học bổng du học. đời đối với tôi còn may mắn thế. Học ở nước ngoài là niềm ao ước của tôi, nước Pháp xa xôi là nơi thơ mộng nhất có thể cho tôi tuông trào cảm xúc. Thích cái cảm giác se lạnh ẩm ướt của khí hậu nơi đây. Cũng ngọ ngậy với cốc capuchino ngọt liệm, bột xốp. Thích.
Ngẩn ngơ một chút, bên cạnh đã có người ngồi xuống từ lúc nào.
- Em vẫn thích thơ thẩn như vậy, bao năm nay vẫn không đổi được à.
Có chút ngạc nhiên nhìn anh... cơ miệng cứng lại không nói được lời nào.
- Uống cà phê mà không kèm pana cotta à! Anh có quà cho em đây, tèn ten ten.... Pana cotta của em đây, anh làm đó. Xưa toàn em làm cho anh ăn, bây giờ tới lượt anh làm cho em ăn, em ăn thử xem có ngon không?
Tôi bị đơ, từng hành động lời nói của anh khiến tôi không nói được lời nào, mọi chuyện là sao tôi không thể hiểu được.
- Em sao vậy? Anh Minh.
- Trường Giang, ý anh là sao?
Anh khẽ cười, tay chỉ lên bức tường nơi dòng chữ Minh Anh mãi yêu người Minh Anh yêu Trường Giang.
Nước mắt tôi sắp òa ra, khuôn mặt ửng đỏ dưới ánh nến.
- Đó không phải em, anh viết sai tên em.
- Với anh nó luôn đúng.
- Đùa à, mẹ em mà thấy thì anh chết.
- Không đâu, bà mừng khi có thằng rể này đấy.
- Ai lấy anh mà bảo rể này rể nọ.
Anh lặng đi một chút, khuôn mặt trầm lặng nhìn vào tấm kính xuyên suốt ra ánh điện đường.
Tâm hồn có chút lắng nhẹ, anh khuấy cốc cà phê của tôi, nhấp một ngụm, mở cốc pana cotta ra khoét vào nó một muỗng sâu hoắt.
Vì anh có lý do của em
Ngày 10 tháng 8 năm...
Em nè, chúng mình sắp cưới thật hả? em đồng ý làm anh vui quá đi. Từ nay anh sẽ học làm pana cotta cho em ăn, không cần em hì hục làm rồi ngồi đợi gần 6 tiếng đồng hồ để mang đến cốc pana cotta đầu tiên cho anh. Hì cứ nghĩ thôi là lòng lại vui lắm rồi, em chờ nhé!
Ngày 1 tháng 9 năm...
Anh vừa mừng vừa buồn. làm sao đây em
Anh Khang có một cuốn sách với tựa "buồn làm sao buông". Làm sao buông đây em. Hay anh buông ta em để em đạt ước mơ nhỉ. Anh không biết, quá phân vân. Mình định cuối năm cưới rồi. Làm sao đây em?

***
Anh vẫn khuấy cốc cà phê của tôi, ánh nến vẫn sáng, đèn đường rọi chiếu vào góc ngồi của hai đứa tôi.
- Em học tốt, công việc tốt, cuộc sống tốt.
- Còn anh?
- Được.
- Được là thế nào?
- Vì thiếu mất em nên nó chưa tốt thì chỉ có được thôi.
Nước mắt tôi tuôn ra thật, lần này không cần kìm nén nó nữa. sống thật với cảm xúc cho mình một chút, trước mặt anh giờ này thì chẳng cần kìm nén nó nữa.
- Thế sao ngày xưa đòi chia tay.
- Vì yêu em
- Yêu mà đòi chia tay
- Chỉ yêu thôi là chưa đủ, phải biết hy sinh chứ.
Anh cười, nụ cười nồng ấm nhất với tôi.
Tôi chưa một lần từng nghĩ lại là lý do gì khiến anh muốn chia tay với tôi trong khi hai đứa yêu nhau đến thế. Cái cảm giác quanh quẩn bên câu hỏi lý do đó khiến tôi ưng ức trong lòng không sao ngui được.
- Kệ. cũng qua rồi
Tôi bình thản trở lại, tay giành lấy ly cà phê khuấy khuấy vào nó mấy vòng rồi bỏ không.
Anh có chút gì đó khó tả qua hành động của tôi, một chút trầm lắng, một chút yêu thư

123[4]56
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)