Cuối năm cưới

Cuối năm cưới

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 233

Cuối năm cưới

ơng bén nhẹ trong ánh mắt, một chút cảm giác của ngày đâu mới gặp gỡ nhau trỗi dậy.
- Nè nè, cấm nhìn em bằng ánh mắt đấy.
- Đố cấm được.
- Anh chỉ giỏi ăn hiếp em.
Tôi không tranh cải cùng anh nữa, tiếp tục với dòng suy nghĩ mien man của mình. Tất cả những gì đã xảy ra nó nhanh nhưng đơn giàn giống một đoàn tàu điện của Nhật, chỉ cần qua khỏi cánh cửa tàu là sẽ đến trạm mà mình đến, nhanh và đơn giàn quá làm tôi hồ ngi rằng tại sao, con tàu ấy lại chạy từ lực hút đi mà không bị hút lại. bạn kéo một cọng thun , nó căng đầu này thì đầu kia cũng căng như vậy, chỉ cần một bên thả ra thì bên kia sẽ tự do, nhưng rất đau. Tình yêu cũng vậy thôi, nếu được buông từ hai phía thì mọi chuyện không có gì để bàn, còn nếu chỉ một bên buông, bên kia cố giữa thì chỉ nhận được là cái búng đau nhói.
- Em không ăn kèm pana cotta với cà phê à?
Anh hỏi, ánh mắt chờ đợi một câu trả lời... ánh mắt ấy rất que thuộc.
- Pana cotta béo mà ngọt lắm, uống kèm với cà phê sẽ ngon lắm. muốn thử không?
Lúc đó tôi hơi ngốc, ngây người nhìn anh và ly pana cotta trên tay của mình.
- Sao ạ?
Anh khẽ thở dài, nhưng ánh mắt tràn ngập hứng thú lẫn yêu chiều.
- Yêu nhau đi, pana cotta ngọt với cà phê đắng rất hợp.
Chúng tôi cười, thế là yêu nhau.
Còn bây giờ.
- Cà phê có đường rồi.
Anh như tụt dốc, ánh mắt trùng xuống rồi lặng đi, cánh tay không còn ngọ nguậy ly cà phê của tôi nữa mà đã bỏ thững xuống bàn.
Đèn bỗng sáng, ánh sáng chiếu rọi khắp khuôn mặt mà tôi hằng mong nhớ mấy năm qua, sao mà có chút gầy đi như thế. Nơi trái tim ngự trị có cái gì đó đâm vào, rồi thắt lại.
Ngạc nhiên hơn thế là trên trán anh có một vết sẹo dài, nó quanh với vòng trán bên trái, được mái tóc che phủ đi. Nhưng hôm nay tôi lại phát hiện ra rồi, sao lần trước tôi không nhìn thấy nó nhỉ, hay là do lần đó tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Đưa tay khẽ vén cọng tóc lên sờ vào vết sẹo, tôi chắc nó đã rất sâu và đau nữa. tim khẽ nhói lên, rên rỉ vài giọt máu đọng. nước mắt nhẹ tuông dần rơi xuống má, tụ lại nơi miệng mà có chút mặn.
- Lâu chưa anh?
- Từ ngày em đi.
- Đau không anh?
- Không đau bằng không được ăn pana cotta với cà phê.
Nhẹ nhàng anh đặt một nụ hôn lên mi mắt tôi, bàn tay nắm lấy tay tôi, đặt nó nơi lồng ngực mình.
- Ba năm dài lắm, anh đợi đủ rồi. cưới đi em.
- Có yêu đâu mà cưới.
- Cưới rồi yêu cũng được.
Tôi dùng dằng không chịu. bao lâu nay anh làm tôi hụt hững giữa tình yêu của hai đứa, sau rồi quay lại một cách nhẹ nhàng như thế sao. Tôi đời nào lại chịu thiệt thêm lần nữa.
Tiếng chuông cửa cứ réo rắt cắt ngang giấc ngủ chưa tròn của tôi. Lê đôi dép bông ra cửa, đôi dép bông dâu, trước cửa có 1 chú bông dâu... tôi há hốc miệng trước sự bất ngờ, càng điên đầu hơn là anh chàng trước mặt tôi.
- Trường Giang, anh phải ở song suối chứ sao lại leo cao ốc này.
Tôi cố mỉa mai, hai tay chống lên hai bên cửa tỏ ý ngan cản bước chân của anh vào nhà.
- Anh đến ra mắt vợ.
Nụ cười híp mắt, cái mặt bâng bâng, kênh kênh tự đắc làm tôi tức không chịu được.
- Điên à. Cút nhanh.
- Cô bảo ai cút?
ồ. Tôi bị lãng tai, sáng sớm chưa vệ sinh cá nhân nên có chút lẫn lộn, mà phải tiếng mẹ tôi không nhỉ, nghe cứ thật thật làm sao. Nheo đôi mắt mờ kèn lại cố gắng nhìn xem ai đang nói. Trước cửa chỉ có anh. Có anh, chẳng lẽ anh ta giả được giọng lão bà nhà tôi.
- anh vừa nói đó à?
- Không.
- thế ai.
- Mẹ chúng ta.
Mẹ chúng ta? ở đâu ra? Thắc mắc chồng thắc mắc.
- Là ai vậy?
- Tôi.
Hai lỗ tai tôi bùng bùng, chân khựng đứng lại...
- Cô là cô dám đuổi rể của tôi à?
- Vào nhà đi con.
Mẹ tôi quyết định, hẵn rồi kéo anh cùng vào nhà bỏ mặt tôi ngây người trước cửa.
- Mẹ. nói vậy là sao?
- Cưới chồng cho cô, cứ đợi cô thì tôi chết già cũng chưa có con rể để khoe họ hàng.
Mẹ tôi có cần phải nói thẳng thừng như vậy trước mặt anh hay không, bà cứ làm như con gái mà là cá sắp ươn ngoài chợ, nhanh chóng bán đi để lấy lại vốn.
Bàn tay mẹ tôi khẽ xoa đầu anh, cử chỉ yêu thương đó xưa nay chỉ giành cho tôi. Thế mà sao lại thành ra thế này.
- Anh nghĩ là...
- Vấn đề anh nghĩ tôi không quan tâm, anh... cút ngay
Tôi cắt ngang lời anh nói, cục tức trong lòng trỗi dậy và đây là dịp mà tôi có thể đánh trả anh.
Không phản ứng, anh nhìn về phía tivi nơi đang chiếu chương trình phim giờ vàng.
- Tôi nói anh không nghe à
Tôi chỉ thấy trước mắt một màu tối, đôi môi đang bị chiếm giữ bởi một nụ hôn nồng ấm. sự ngọt ngào của nó lấn át mất những uất ức mà tôi phải chịu, phá vỡ bức tường tôi đã dựng lên trước đó với anh. Tình yêu là thế, ngọt mọt chút thì đắng cay bao nhiêu cũng sẽ trôi đi.
- Cuối năm cưới.
- Không.
- Cuối năm cưới.
- Không.
- C

1 234[5]6
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)

Duck hunt