XtGem Forum catalog
Đại dương bay lên

Đại dương bay lên

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 358

Đại dương bay lên

Hôm sau anh đi, nỗi nhớ bước đến tim một cách thật nhẹ nhưng không dễ chịu chút nào. Những ngày đầu không anh trống vắng kinh khủng. Tôi thường tìm đến những kỉ niệm quen thuộc để lật tung ký ức hình ảnh của anh. Nhớ giọng nói anh như tiếng sóng biển, cái nheo mắt cười hấp háy nắng và tình yêu cho tôi đầy ấm áp, chở che. Tôi nhớ anh da diết dù mỗi tối anh đều liên lạc với tôi cùng những sự quan tâm thật nhỏ, bởi anh là mối tình đầu, là tất cả những gì tôi có khi tôi hai mốt tuổi...
Người ta bảo những đôi yêu nhau đi cùng nhau dưới mưa thì tình yêu ấy sẽ kéo dài mãi mãi. Tôi tin là vậy...
Biển và tôi
Đã hai ngót một năm kể từ ngày anh đi, Vũng Tàu vẫn rì rào con sóng, bờ cát vẫn điềm nhiên trước tượng Chúa Ki-tô dang tay, những hòn đảo nhấp nhô chứa cả những niềm thương và nỗi nhớ mong mỗi tháng anh lại về. Hôm nay tôi đi. Lấy xong tấm bằng tốt nghiệp ngành Quản trị mạng, tôi sẽ ra Hà Nội xin việc làm và tiếp tục theo đuổi ước mơ học lên cao học của mình. Mặc dù anh có ý định muốn tôi vào Thành Phố để được gặp nhau thường xuyên hơn nhưng tôi đã quyết tâm rồi, tôi đã dự tất cả các kế hoạch cho chuyến du học tương lai và ước mơ thay đổi cuộc đời mình. Tần số gặp anh dao động mỗi tháng một lần thì bây giờ đành kéo dài thêm hai tháng nữa, khoảng cách sẽ kéo thêm 1784 km nữa. Tôi biết mình sẽ nhớ anh, nhưng tôi tin vượt qua được thử thách, thời gian sẽ làm cho tình yêu lâu bền hơn. Ngày tôi đi, bọn trẻ có đứa nài nỉ tôi ở lại, có đứa thút thít khóc, tôi thương bọn chúng lắm. Những "người mẹ" của tôi cũng bịn rịn lo chu tất đồ đạc, quần áo cho tôi, gói ghém cho tôi ít tiền sợ tôi tứ cố vô thân không lo được cho mình. Tôi khóc biết bao nhiêu nước mắt và ôm mẹ An, bởi mẹ là người thương tôi nhất, rời khỏi vòng tay bảo bọc của những trái tim ở cô nhi viện, dù sẵn sàng cho thử thách nhưng tôi không thể nào giấu nỗi một chút sự hãi trong lòng mình. Ngày tôi đi, biển vẫn dịu êm những con sóng nhỏ, vì vù nhành liễu ngã nghiêng trong gió, đang trưa mà cảm giác trời cứ như là chiều muộn, âm u một thứ ánh sáng màu đục. Mưa vẫn lất phất làm lòng người buồn miên man, thổn thức. Tự hỏi, Vũng Tàu có nhớ tôi?... Tiếng máy bay cất cánh như muốn xé tan bầu trời, tôi nghe gió gào thét và tim mình đập những nhịp sẵn sàng, Thiên Bình là tôi, ước mơ xa và hoài bão lớn, tôi sẽ vươn đôi cánh của mình để chinh phục bầu trời kia. Bởi ở đâu đó tôi đã đọc được một câu nói: "Cứ vươn cao đi, cho dù bạn không thể với tới những vì sao nhưng ít nhất chân bạn cũng không bị lấm bùn"... Gom nhặt hết bao nhiêu kỉ niệm, cả yêu thương, lẫn buồn vui, nước mắt. Tôi đi...
Bây giờ đang là giữa tháng tám, nếu Vũng Tàu tiễn tôi đi bằng những cơn mưa giữa mùa trái khuấy thì Hà Nội đón tôi bằng một chiều hanh hao gió, cảm giác như bàn tay ai đang phe phẩy cánh quạt đưa làn không khí mát rượi vào không trung. Người ta thường đùa: "Hà Nội, sao phải vội..." Ừ, không vội, mà vội làm gì, tiết trời đang giữa thu, mà Hà Nội đẹp nhất vào mùa thu, mùa của hương hoa đất trời, dòng người như chậm rãi hòa quyện vào cảnh sắc thủ đô, không giống những ồn ào, tấp nập khi lần đầu tôi đến Thành Phố thăm anh.
Cuộc sống của tôi bắt đầu, gọi là "vào đời" cho phong vị một chút chứ cũng là tìm chỗ ở, tìm việc làm, kiếm tiền, cũng là công việc bao lâu nay của tôi thôi, tứ cố vô thân mà, tôi không cảm thấy khó khăn là mấy. Với tấm bằng Đại Học loại ưu cộng thêm cách diễn đạt bằng cử chỉ ấn tượng của mình (may là có người hiểu), tôi cũng khá dễ dàng tìm được một công việc ở một công ty tầm cỡ tại Hà Nội. Ban đầu là những lạ lẫm và trải nghiệm, điều đó thôi thúc tôi lao mình vào công việc để thành công, để đạt được ước mơ. Nhưng điều may mắn ở đây là tôi có gặp được một người, anh ấy luôn giúp đỡ tôi trong công việc, Huân_đồng nghiệp kiêm trưởng phòng của tôi, một chàng trai Hà Nội chính gốc. Chính anh đã nhận tôi vào công ty, thường những người biết sử dụng ngôn ngữ này rất hiếm, không ngờ tôi lại may mắn gặp được một người như thế trong suốt một tuần chẳng ai hiểu tôi đang nói gì. Đánh giá sơ bộ của anh chỉ là tôi rất có tài năng, biết đâu nếu có thêm giọng nói tôi sẽ rất hoàn hảo với công việc này, bởi Thiên Bình thật sự là vua về giao tiếp. Chà, anh ta hiểu cả về Horoscopes cơ đấy, chắc cũng đã liếc sang ngày tháng năm sinh của tôi trong bộ hồ sơ xin việc rồi. Từ đó tôi biết anh, không hiểu sao tôi cứ linh cảm được là anh thích tôi. Yêu anh thì chưa tới đâu, tôi chỉ có chút cảm nắng anh ban đầu, còn lại thì chưa bao giờ đi qua giới hạn tình bạn cả. Bởi vì bạn biết đấy, khi Thiên Bình đã yêu, thì yêu chân thành, yêu mãi mãi một người. Trong tim tôi vẫn còn in sâu đậm hình ảnh của Lâm, tôi không muốn có chút vướng bận nào đến tình cảm của chúng tôi khiến anh phải lo lắng. Còn Huân, anh sinh ra ở đây, hơn tôi 3 tuổi, từ nhỏ anh đã lớn lên trong một gia đình nghèo khó, sự nghiệp và tất cả những gì anh có hôm nay đều từ hai bàn tay trắng cộng với tình yêu thương của mẹ mà nên. Anh có một giọng Hà Nội âm ấm, một chàng trai Bạch Dương s

1 234[5]6789
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)