Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Đại dương bay lên

Đại dương bay lên

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 357

Đại dương bay lên

inh ra vốn để làm người lãnh đạo, kĩ tính và lãng mạn cực kì. Bởi vậy tôi thật sự rất ngưỡng mộ anh, chẳng phải anh là hình tượng mà tôi cũng đang hướng đến để đạt được hay sao. Tôi cố gắng học hỏi từ anh, hết mình vì công việc và xem anh như một người anh trai tốt của mình. Điều duy nhất tôi mong là anh cũng xem tôi như một người em gái bình thường. Nhưng tôi cứ im lặng và chẳng đề cập gì đến tình cảm, anh cũng không hề hỏi rõ ràng tôi vì anh biết tôi tránh né, anh có biết là tôi muốn anh hiểu đó là sự từ chối không hay anh lại nghĩ là do tôi ngại? Thật nhức đầu. Một lần anh hát cho tôi nghe, tim tôi cũng xao xuyến thật đấy, ôi Thiên Bình mà, thử xem một anh chàng Hà Nội, đẹp trai, giọng nói ấm áp, quan tâm bạn, hát hay và thành đạt, bạn có hơi rung rinh với anh ta không? Nhưng may mà tôi kịp định thần lại, dù trước đây Lâm chưa bao giờ hát cho tôi nghe, nhưng thật sự tôi yêu Lâm mà không cần lời nói, anh hiền và trách nhiệm, yêu thương tôi hết mực, tôi không muốn làm anh buồn lòng. Thiên Bình tôi may mà còn có lý trí, phân biệt được giữa lòng ngưỡng mộ và tình yêu. Ngày sinh nhật tôi, Huân đem đến đóa hoa hồng gồm hai mươi ba bông đỏ rực, chấm những đốm tuyết trắng nhỏ xíu. Cả phòng ồ lên và chọc ghẹo anh, còn tôi chỉ biết cười như mếu, khó xử quá, tôi phải làm sao đây. Nói rõ cho anh tôi chỉ coi anh là bạn hay để anh tự nhân ra điều đó và nhận tình cảm này như một người em gái. Nói ra thì tội nghiệp anh, lưỡng lự thì tội nghiệp tôi, cứ như thế cả tháng trời tôi phân vân, đúng khổ, đấy là bản chất của Thiên Bình. Tôi vẫn hay kể về Huân mỗi lần liên lạc với Lâm, anh chỉ cười và hỏi han, quan tâm tôi, không một chút gì gọi là "căn ke" Huân. Người ta bảo những chàng trai Song Ngư như Lâm không biết ghen, hoặc là cố tình không thể hiện điều đó ra, tôi vẫn hơi tinh nghịch để chọc Lâm ghen một chút, nhưng mà anh cứ như ngây ngốc thế nào lại chả hiểu ý tôi. Bực thật.
Đúng là số phẩn khéo đưa đẩy con người, một hôm gần tối rồi tôi mới tan giờ về, định đón Taxi vào quán nào đó ăn rồi về nhà ngủ luôn, bụng tôi cồn cào quá, từ trưa giờ đã ăn được gì đâu. Bỗng xe của Huân tấp vào lề và anh bước đến tôi, lo lắng hỏi:
- Giờ này mới về à, em ăn gì chưa?
- Dạ chưa anh, bây giờ em cũng định đi ăn – Tôi dùng cử chỉ nói với anh
Anh mỉm cười hấp háy – Vậy... em có muốn ăn đồ mẹ anh nấu không?
- Sao anh? – Mặc dù thể hiện bằng tay nhưng tôi không thể nào giấu đi vẻ giật mình bối rối trên khuôn mặt mình lúc này
- Đi, mẹ anh là đầu bếp nổi tiếng ở một quán phở rất ngon của Hà Nội này, anh cũng định đi đón mẹ về, tiện đường qua chung cư của em luôn phải không? Thôi lên xe đi, anh chở
Từng lời anh nói ra chẳng thể từ chối vào đâu được, nghe chẳng có gì giống như lời hẹn hò này kia, với lại tôi cũng muốn đến quán ăn của mẹ anh để thưởng thức món phở ấy như thế nào, dù sao cũng là một trải nghiệm thú vị. Hà Nội về đêm lung linh ánh đèn như mọi thành phố khác tôi đã từng đến, tất nhiên là không có biển như Vũng Tàu để tôi nghe tiếng sóng rào rạt, không có gió vi vu vì tôi đang ngồi trong ô tô, tự nhiên tôi nhớ cô nhi viện, nhớ biển, nhớ Lâm kinh khủng. Lặng ngắm về phía Hồ Gươm, từng gam màu của những ánh đèn phản phất xuống mặt nước, Hà Nội đẹp quá, tự nhiên tôi nhận thấy mình cũng đã yêu thành phố này từ lúc nào.
Huân dừng xe trước một quán phở ngay ngã ba, một tiệm phở lớn đúng chất Hà Nội, chắc anh đã giúp mẹ xây nên nó, vì có lần anh đã từng kể về ước mơ của mẹ anh là trở thành một đầu bếp và mở quán ăn ở Hà Nội, anh hứa sẽ giúp mẹ thực hiện nó. Anh thật giỏi, tự nhiên tôi cũng muốn làm điều gì đó cho mẹ An của tôi, không biết giờ này mẹ và bọn trẻ như thế nào rồi, họ có nhớ tôi như tôi đang nhớ họ không? Tôi trút tiếng thở dài vào lòng và bước vào, trong quán rất đông khách, anh dẫn tôi vào một quầy bếp, ở đó có một người phụ nữ gần sáu mươi đang tỉ mẩn bên những món ăn và gia vị, mùi khói bếp cay xè cộng với mùi hành tỏi làm tôi cay mắt. Anh hồ hởi chạy lại gọi mẹ, bà tươi cười bê bát phở và quay ra, bà thấy tôi rồi bỗng tô phở trên tay bà vỡ toan xuống đất, tôi và anh giật mình ào lại nhặt những mảnh vỡ, và kéo bà ra khỏi chỗ nước sôi. Tôi còn hoảng hốt hơn khi bà kéo tay tôi và lắp bắp hỏi:
- Con ở đâu, con bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ... Dạ năm nay con hai mươi ba bác ạ, con chỉ mới ra Hà Nội đi làm được vài tháng thôi – Tôi bối rối và dùng ngôn ngữ kí hiệu nói với bà, tôi run lắm, chả hiểu có chuyện gì đang xảy ra
- Con lớn lên ở cô nhi viện ở Đà Lạt phải không? Phải không? – Bà có vẻ hơi mất bình tĩnh. Nhưng sao bà biết về tôi, hay bà quen với cha mẹ ruột của tôi. Tôi cố gắng trấn an bà và gật đầu liên tục, đúng là lúc đầu tôi ở cô nhi viện ở Đà Lạt, nhưng khi tròn hai tuổi thì mẹ An đã đưa tôi vào gần biển Vũng Tàu. Lúc này bà bỗng khóc nấc lên, những sương gió của tuổi trẻ hằng lên những nếp nhăn trên khuôn mặt hiền lành và chất phác của bà
Cuộc đời là một con thoi đưa đẩy, đêm ấy tôi đã khóc, khóc rất nhiều, là giận dỗi, nhưng cũng là yêu

1 .. 345[6]789
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)