(hamtruyen.mobie.in - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại")
Panda bảo rằng tôi thật ngốc khi cứ mãi trốn tránh tình cảm của mình. Điều quan trọng nhất, Hoàng chẳng có vấn đề gì cả và tôi cũng chẳng có lí do gì để trốn tránh bản thân. Chỉ là tôi thật hèn.
***
Cái nắng vàng vọt đã khuất đi đâu mất, để lại ngoài mái hiên những khoảng đen kịt với đủ thể loại hình thù, từ vài cành cây lá xum xuê hay bóng vài người, vài chiếc xe đang hối hả lướt qua. Trời đã sang xuân mà cái lạnh mùa đông vẫn còn do dự nán lại ở đâu đó, chực chờ dịp thổi bung mái tóc của tôi. Tiệm hôm nay ế kinh khủng, lèo tèo vài người ở khu thiệp 3D, mấy cái thiệp cũ kĩ đã lên mùi mốc meo mà tôi đã ra sức thuyết phục gã chủ quán khó ưa thay đổi lại được đám trẻ ngắm nghía hết sức nhiệt tình. Tôi chống cằm nhìn lũ trẻ chăm chăm, lâu lâu lại thở dài đánh sượt một tiếng khiến chúng nó quay lại trố mắt nhìn. Ngoài cửa sổ, người ta nô nức nối đuôi nhau, tranh thủ ra đường tận hưởng khí xuân đang căng tràn, còn tôi, một con bé 17 bẽ gãy sừng trâu lại phải giam mình trong quán với bốn bức tường hồng rực mắt. Đám trẻ thầm thì, suy đi xét lại rồi quyết định mang đến quầy tính tiền ba cái thiệp 3D, một hồng, một tím, một xanh, rực rỡ. Ấy thế mà tôi chẳng niềm nở nổi, cố nặn ra nụ cười đáp lệ rồi quẳng ba cái thiệp vào túi, đưa cho chúng. Tụi nhỏ chẳng thừa quan tâm đến thái độ của tôi, vui vẻ nhận túi rồi nhanh chóng hòa vào dòng người đang chen ngang trước mắt.
Tôi chán nản rút điện thoại, xả hết mọi căm giận lên màn hình với mấy quả trái cây đang nhảy nhót trước mắt, chỉ tại ông chủ quán ham chơi với em nào xinh đẹp mà tôi phải ì cổ ngồi làm thêm giờ thế này. Đang mải mê chém quả, tôi không biết có khách vừa vào quán, cho đến khi kịp nhận ra thì cậu ấy đã đứng trước mặt tôi với vài mô hình papercraft được gấp dán công phu.
Hoàng ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, và ngược lại. Tôi không quen cậu, chỉ biết cậu qua những lời kể, hoặc gặp cậu trong các buổi họp bí thư. Tuy vậy, ấn tượng cậu để lại trong tôi là không ít. Tụi trong trường kháo nhau rằng Hoàng không được bình thường về giới tính nên đi đâu cũng chỉ một mình. Nhìn cách ăn mặc những tông màu chói mắt, nụ cười e thẹn, chất giọng với âm vực cao của cậu, tôi đã tin sái cổ. Hoàng hay xuất hiện trong các dịp lễ hội của trường cùng những bài hát điệu đà chảy nước của tụi con gái. Cậu thích đồ handmade, thứ mà con trai chính hiệu hiếm khi mê thế nên học sinh trong trường hay gọi cậu là Hoàng mếch (made), tôi không hiểu lắm và cũng chẳng cần hiểu.
Hoàng thấy tôi, cất giọng chào:
"Hi, Vy!!! Cậu làm ở đây hả?"
"Ừ, cũng lâu rồi."
Cậu ấy không giấu nổi niềm vui trong mắt, dù nó đã được bảo bọc bởi lớp kính dày ba độ là ít. Hoàng phô ra chiếc răng khểnh dễ thương mà chúng tôi hiếm khi được chiêm ngưỡng. Những định kiến về cậu bắt đầu mờ dần trong tôi dù chưa có điều gì rõ ràng. Cậu không hề kênh kiệu như mấy thằng con trai hay nhận xét, cậu cũng không ẻo lả đến mức bị cho là đàn bà. Chỉ là cậu ít nói và hiền như cục đất. Bây giờ, mấy tụi con trai thường khoái hình mẫu "bad boy", tức là phải nổi trội về hình thức và tỉ lệ nghịch với tính nghiêm túc. Tôi không bảo tụi nó thích đùa giỡn, nhưng là đàn ông chính hiệu (theo cách mấy chàng trong lớp tôi định nghĩa) thì phải có một lịch sử tình trường dày dặn, phải được nêu tên trước cờ vào sáng thứ hai đầu tuần, bất kể lí do. Khác Hoàng, cậu khá kín tiếng, ngoại trừ việc cậu thích mặc áo quần sặc sỡ thì tôi không đủ khả năng bào chữa.
Tôi tính tiền cho cậu, trơ ra khuôn mặt phờ phạc vì chán nản và mệt mỏi. Hoàng không về vội, nán lại nói chuyện đôi chút với tôi. Sự thật thì câu chuyện của cậu khá thú vị, hoặc tệ nhất là nó cũng đủ kéo tôi ra khỏi cơn buồn ngủ đang ghì nặng trong đầu.
***
Vy là một cô gái thú vị, không phải chỉ đến lúc được nói chuyện trực tiếp tôi mới nhận ra điều đó. Câu chuyện có vẻ khá dài nếu nó được bắt đầu từ lúc tôi học lớp 10, trong lần họp bí thư đầu tiên. Vy là bí thư nữ nhỏ tuổi nhất trong phòng nhưng cậu không hề kém cạnh đàn anh, đàn chị khi liên tục đề đạt một số ý kiến được thầy đánh giá cao. Nếu chỉ dừng lại ở đó thì đây là câu chuyện ngắn nhất mọi thế kỷ.
Tôi bắt gặp Vy đang ngồi trên nóc hành lang sau giờ họp. Cậu vắt vẻo ở cao tít trên lớp ngói đã sờn màu. Trái với hình ảnh mẫu mực tôi được chứng kiến ở phòng thầy bí thư, Vy bây giờ là một cô bé 16 đúng nghĩa, lãng mạn, thích mơ mộng (hoặc tôi đã tự cho là vậy), thậm chí vi phạm cả nội quy trường khi leo lên nóc hành lang để ngồi. Sân trường vắng teo, học s