chăm chú nhìn vào màn hình chiếc macbook, tay gõ lạch cạch lạch cạch, bên cạnh là ly Mojito màu xanh đã uống vơi một nửa. Dương An suy nghĩ một lát, rồi lấy giấy bút ra, viết vào trong đó vài dòng chữ, sau đó gọi tính tiền rồi thu dọn đồ đạc rời đi.
Một lúc sau: "Này Triết, tính tiền cho tôi." Anh chàng ngoại quốc vẫy tay, chàng phục vụ chạy ra, khuôn mặt hớn hở: "Có một cô gái đã trả tiền cho ông. Cô ấy còn nhờ tôi đưa ông mảnh giấy này".
Edward cầm lấy mảnh giấy từ tay Triết, đọc dòng chữ trên đó, anh nhíu mày rồi sau đó cười khì khí. Với tay lấy cái áo vest trên thành ghế mặc vào người, Edward bỏ chiếc macbook vào cặp xách rồi rời đi, mảnh giấy màu kem được anh xếp gọn lại và rồi cho vào túi áo.
4. Chuyến xe bus 02
Dương An đứng chờ ở trạm xe bus. Hai tay cô đun sâu vào túi chiếc áo dạ dài. Hơi thở mỏng manh của cô chợt hoá khói khi nó được thoát ra từ đôi môi màu đỏ mận buồn bã kia.
"Huỵch"
Một gã thanh niên không biết từ đâu đâm sầm vào người cô, khiến cô mất đà té phịch xuống đất. Gã bối rối kéo cô đứng dậy sau đó lí nhí vào từ xin lỗi rồi chạy đi. Dương An lắc đầu, lấy tay phủi phủi người rồi đứng co ro, lại thở hắt ra những làn khói mỏng.
Chiếc xe bus cuối cùng cũng đến, Dương An lên xe. Lục túi xách để lấy ra vài đồng xu lẻ trả tiền vé nhưng tìm mãi mà không thấy ví tiền ở đâu cả. Người tài xế bắt đầu tỏ vẻ khó chịu. Cô thấy ánh mắt mọi người nhìn mình, chợt thở dài, Dương An cúi đầu xin lỗi người tài xế rồi toan bước xuống xe.
"Hey, careless girl."
Như phản xạ của một người bình thường, Dương An ngước đầu lên nhìn nơi phát ra giọng nói: "Tôi trả cho."
Edward bước lên, lấy ra vài đồng xu lẻ cho vào cái thùng màu trắng trong suốt ở cạnh người tài xế, cười cười nói. Dương An chưa kịp định hình mọi việc thì đã bị chàng ngoại quốc kéo tay dẫn xuống phía ghế ngồi gần cuối. Người nước ngoài tự nhiên thật!
Sau khi đã yên vị, Edward lên tiếng trước: "Tôi là Edward Parker. Rất vui được biết em".
"Cảm ơn đã trả tiền vé cho em. Không biết là cái ví nó mất ở đâu rồi." Dương An lí nhí đáp.
"Không sao, chỉ vài đồng xu thôi mà. Xem như là tôi trả lễ em việc lúc nãy ở Huiam. Phải rồi, em tên gì?".
"Em tên Dương An. Vui được biết anh".
Sau màn chào hỏi, cả hai đều im lặng, đắm chìm trong những suy nghĩ ở thế giới riêng của mình.
Dương An dựa đầu vào thành cửa sổ, hướng mắt ra ngoài. Cô nhìn những hàng cây chầm chậm lướt qua trước mắt cô. Cô nhìn bầu trời, bầu trời u ám thảm thương. Rồi cô lại nhìn những đám mây xám xịt trên kia, nhìn tất cả mọi thứ đang hiện diện trong không gian kia từ một khung cửa sổ nhỏ của xe bus. Bất chợt cô tự hỏi mình, rốt cuộc cô nhìn những thứ này là để làm gì? Nó có thể xoa dịu được tâm trạng của cô sao? Hay đơn giản là do trạng thái của nó phù hợp với tình hình của cô bây giờ nên cô mới thích nhìn? Dương An không biết, nó cũng không biết, và không một ai biết cả...
"Những thứ đó có gì thú vị sao?" Anh chợt lên tiếng.
"Nếu anh thấy nó thú vị, thì nó là thú vị. Còn nếu cảm thấy thật nhàm chám và nhạt toẹt, thì nó sẽ thật sự là như thế."
Dương An trả lời Edward, không hề xoay đầu lại. Cô biết là bất lịch sự, nhưng không hiểu sao cô lại không muốn rời mắt đi khỏi những thứ ngoài kia, cứ như thể rằng cô sợ chỉ một phút giây lơ đễnh để những thứ đó vụt khỏi tầm mắt thì tất cả mọi thứ với cô sẽ hoá tàn tro vậy. Cô thật ngốc, nhưng kệ, chẳng sao, vì điều đó vốn chẳng ảnh hưởng đến ai cả.
"Đôi mắt của An rất sâu, nhìn vào đó, tôi lại thấy mọi thứ trống rỗng đến đáng sợ. Nhưng ẩn trong đó, tôi lại cảm nhận được sự cô đơn, à không, là cô độc của An." Edward chợt lên tiếng, phá tan không khí yên tĩnh từ nãy đến.
"Đừng nói như kiểu là anh rất hiểu rõ em vậy. Em không có cô đơn hay cô độc gì gì đó. Nhưng trống rỗng thì có thể là... một chút."
"Xin lỗi vì đã phán xét An theo cách nhìn của tôi. Hy vọng An không khó chịu, và chúng ta lại có thể tiếp tục làm bạn."
"Anh yên tâm, em không hề khó chịu đâu. Thực ra... anh nói không sai, chỉ là em sợ phải nghe những điều đó, nên mới nói với anh như vậy."
"Ồ..."
"Anh Edward, anh nói đúng. Em rất cô độc, là cô độc chứ không phải là cô đơn. Anh biết không, cô đơn là khi ta đang ở một chốn đông người nhưng không có một ai để ý đến mình, hoặc giả mình chỉ là không khí so với họ. Còn cô độc là chỉ có một mình bản thân ta, xung quanh không còn bất kì một ai, không còn bất kì một thứ gì cả. Có muốn hoá thành không khí như cô đơn nhưng cũng không thể nào làm được. Em rất sợ cô độc. Nhưng thật khó chịu khi điều em cảm thấy bây giờ là cô độc chứ không phải là cô đơn. Cô đơn cũng đã rất đáng sợ, nhưng cô độc thì còn đáng sợ hơn gấp vạn lần, nó giống như là đỉnh điểm của sự cô đơn vậy. Và cũng thật buồn cười, khi em lại chính là người đang đứng trên cái "đỉnh điểm" đó."
Dương An nói ra hết mọi suy nghĩ của mình cho một người mới quen chưa được một ngày nghe trong khi cô cũng k