XtGem Forum catalog
Giày đỏ

Giày đỏ

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 316

Giày đỏ

xuống lấy và vờ như không biết em đang ở nhà. Lúc sau, thấy bộ dạng hớt hải của em mở cửa, tôi đã không thể nín cười. Tôi đã đứng nhìn em cho đến khi em gắt gỏng cầm ly Latte lên và đóng cửa trở vào nhà. Dương An, em thật ngốc.
Và cho đến lúc này, tôi tự hỏi lại bản thân, liệu tình cảm tôi đối với em thuộc loại tình cảm gì? Tôi lại nghĩ đến câu chuyện mà tôi kể em nghe lúc ở trên xe bus. Kiếp trước là em mắc nợ Minh, chắc chắn là em đã nợ Minh cho nên sang đến kiếp này, em phải trả cho hết. Nhưng còn tôi thì sao? Tôi cũng nghĩ là kiếp trước tôi đã mắc nợ em, nợ em nhiều lắm. Và cái món nợ mang tên "tình cảm" này, thật khó để mà trả cho hết. Trả cho Minh, trả cho em, và cả trả cho tôi nữa...
7. Vấn vương
Edward bước đi vội vã trên lề đường, gió lạnh thổi tới tấp vào khuôn mặt điển trai của anh. Ánh mắt anh ướm lên những dòng suy nghĩ phức tạp, chỉ thấy khoé mất đôi lúc lại nhếch lên một chút. Dương An tránh mặt anh, nhất là sau lúc anh nói thích cô, cô lại càng tránh mặt anh hơn. Có lẽ phần nào anh hiểu được lí do tại sao cô làm vậy. Phải, vì cô còn yêu Minh. Phải, vì Minh chính là kiếp trước của cô. Phải, vì anh chỉ là một trong những người đã ngoái đầu lại nhìn cô nhiều lần ở kiếp trước, và số lần ngoái đầu đấy ít hơn Minh rất nhiều. Phải, vì anh hiểu là mình không thể nào thay thế được vị trí của Minh trong cô. Phải, phải rồi...
"Tại sao em thích mang giày đỏ? Hầu như những đôi giày của em đều là màu đỏ, kiểu của nó thì cứ na ná giống nhau?"
"Vì em thích mang giày đỏ."
Dương An bật cười khi nhìn khuôn mặt của Edward dần ngớ ngẩn ra sau khi nghe câu trả lời của cô. Cô nói: "Không trêu anh nữa. Lí do em thích mang giày đỏ, là vì..."
"Nó có liên quan đến Minh không?" Anh ngắt lời cô thật đột ngột, Dương An cảm thấy chưng hửng, cô nghiêng đầu về một bên, nói:
"Có."
"Vậy thì tôi không muốn nghe."
"Tại sao vậy? Chẳng phải từ trước đến giờ, anh luôn nghe em kể về Minh đó sao?"
"Nhưng giờ thì không, tôi xin lỗi."
"Tại sao?"
"Vì bây giờ, tôi đã biết ghen là như thế nào."
Ngập ngừng một lát, anh nói tiếp, từng con chữ nhả ra khỏi miệng anh, nhẹ nhàng và du dương tựa như tiếng đàn vậy: "Dương An, tôi thích em..."
Dương An thoáng bất động khi nghe thấy lời tỏ tình bất ngờ của Kevin. Cô sững sờ, rồi như chợt nhận ra điều gì đó, cô nói: "Edward, em xin lỗi. Không ai... có thể thay thế được vị trí của Minh trong lòng em..."
Anh lắc đầu, cố xua đẩy đi những dòng suy nghĩ hỗn loạn đang chạy lung tung trong đầu mình. Gió mùa đông lạnh lẽo đã tràn về khắp con phố. Đâu đâu cũng thấy người ta đang chui rúc trong những bộ vest, manteau to và dày sụ. Còn anh thì vẫn cứ tiếp tục cô đơn trong những nỗi cô đơn dai dẳng của mình vậy mà thôi...
Dương An chọn một góc riêng trong quán "Huiam" để thu mình lại. Cô đeo tai nghe, đội một chiếc mũ len màu trắng và đọc cuốn sách yêu thích của mình. Dòng người ngoài kia luôn vội vã như họ vẫn vậy, bầu trời u ám lành lạnh như nó vẫn vậy, và cô vẫn ngồi một mình ôm siết lấy nỗi cô đơn, như cô vẫn luôn vậy.
Có một điều mà cô không hề dám thừa nhận, đó là cô cảm thấy rất nhớ Edward. Cô vừa thấy có lỗi với anh, lại vừa thấy có lỗi với Minh. Cô thực sự cảm thấy rất bối rối, không biết nên làm thế nào mới phải. Vậy là thay thế cho thói quen ngồi trước quán "Huiam", cô đã chuyển vào bên trong, chọn một góc tối ít người để ý và ngồi ở đó nguyên một ngày. Cô có thể đọc sách, cô có thể nghe nhạc, cô cũng có thể ngâm nga bất kì khúc hát nào mà cô yêu thích nữa. Ở đây, cô có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, thả dài người trên chiếc ghế bông dài một mét và rồi chìm vào thế giới riêng của mình. Chéo chỗ cô ngồi là tấm kính trong suốt nhìn ra ngoài đường, cô thích nhất là những ngày mưa ở đây. Nước mưa sẽ bắn lên tấm kính đó rồi lăn dài, khiến cô sẽ cảm thấy thoải mái khi nhìn nó.
Một hôm, cô lại vẫn ngồi ở đây, gõ gõ vài dòng chữ vô nghĩa trên chiếc laptop rồi sau đó bật bài "Anyone of us" lên nghe. Cô cho phép bản thân được đắm chìm trong giai điệu của bài hát này. Đôi mắt cô khẽ khép lại, hàng mi cong cong mang những nỗi lưu luyến phút chốc được thư giãn, thả hết những nỗi niềm đó trôi theo cơn mưa to ngoài kia. Cả thành phố nhỏ trong phút chốc đã hoàn toàn bị bao bọc bởi cơn mưa ngoài kia. Những tiếng còi xe taxi đôi lúc lại vang lên, tiếng trẻ con mang những đôi ủng to bự đang nhảy lên vũng nước mưa tạo tiếng ì oạp khiến bầu không gian ngoài tiếng mưa ra thì còn bị pha trộn bởi những thứ tạp âm khác nữa. Và rồi khi cô mở mắt ra, một chiếc xe bus dán số 02 chạy ngang qua trước tấm kính ngăn cách cô và màn mưa. Chiếc xe bus chạy một cách chậm rãi, đâm mình xuyên ngang qua cơn mưa đang vội vã kia, khiến cô cảm thấy nao nao lòng đến lạ...
Rồi cô lấy cây bút dạ màu xanh ngọc trong túi xách ra cầm trên tay, sau đó viết một dòng chữ rất nhỏ lên góc bàn phía bên trái. Dòng chữ ghi: "Edward Parker, should I...?".
8. "You should be with me..

1 234[5]67
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)