XtGem Forum catalog
Giày đỏ

Giày đỏ

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 315

Giày đỏ

."
Dương An bị mắc mưa nên bị cảm nặng. Mũi cô nghẹt cứng, mái tóc rối bù, trán nóng hổi còn toàn thân thì như rã rời. Suốt ngày cô đều nằm trên giường, ăn cháo xong thì uống thuốc, uống thuốc xong thì nằm ngủ, ngủ dậy lại ăn, ăn rồi lại uống, cứ như thế đã được hai ngày dài và đáng chán trôi qua...
Ngày thứ tư ở nhà, cô chợt để ý đến chiếc ly giấy mà cô đặt trên chiếc bàn trắng cạnh cửa sổ. Đôi mắt cô ban đầu còn chút đờ đẫn, một lúc sau đã trở nên hoe đỏ. Cô cảm thấy thật cô đơn quá, và cô nhớ đến Edward, nhớ anh ấy đến vô cùng. Nước mắt cũng tự nhiên chảy ra. Cô bị sao thế này? Sao ngay lúc mệt mỏi nhất lại nhớ đến anh ấy? Chẳng phải người cô luôn yêu là Minh sao? Tại sao bây giờ lại cảm thấy cần Edward bên cạnh như thế này cô chứ?

Cô oà khóc to như một đứa trẻ, quấn chăn ngồi thu lu vào một góc, mặc sức khóc cho dù có khan cả cổ. Ngoài trời vẫn mưa, màu xám u tối khoả lấp căn phòng màu trắng của Dương An, khiến không gian vốn đã ảo não giờ lại thêm phần u sầu. Cô cứ khóc mãi như thế, cũng chẳng biết lí do tại sao mình lại khóc. Cũng chẳng thể nào hiểu được tại sao lúc này hình ảnh của Edward lại tràn ngập tâm trí của mình như thế.
Và rồi cô chợt nhận ra rằng, cô đang rất nhớ anh. Mà không, những ngày trôi qua cô đã luôn nhớ anh, chỉ là cô cố gắng ra vẻ là không sao, không bận tâm điều gì cả vậy thôi. Edward Parker, cái tên đó đi vào cuộc sống của cô dễ dàng từ lúc nào mà ngay cả chính cô cũng không hề hay biết. Cách anh quan tâm, lo lắng, ân cần chăm sóc cô, cách anh thủ thỉ cho cô nghe những câu chuyện hay ho trên thế giới này mà anh gom góp được, cách anh mắng cô là "careless girl" với một âm điệu triều mến, toàn bộ những cử chỉ hành động của anh đã in sâu vào tâm trí của cô tự thuở nào. Cô thấy nhớ anh, nhớ vô cùng. Đã rất lâu cô không gặp anh, chính xác hơn là tránh mặt. Cô sợ lúc gặp được anh rồi, trong một phút sơ sẩy mà không kiềm chế được, cô sẽ nhảy bổ vào lòng anh để rồi khóc thoả thuê trước ngực anh mất.
Cô chấp nhận sự thật. Sự thật rằng cô đã yêu anh, yêu từ lúc nào không biết. Nhưng còn Vĩ Minh, lúc anh ra đi, cô đã hứa sẽ không bao giờ trao trái tim cho bất kì một ai khác nữa. Vậy mà bây giờ cô bội lại lời hứa đó. Cô cảm thấy bế tắc, không biết phải làm thế nào, những dòng nước mắt mặn đắng lại tiếp tục chảy ra, chảy mãi không ngừng. Cô nấc lên những tiếng nghẹn ngào, cô phải làm thế nào đây thì mới được?
Có tiếng chuông vang lên, nhưng tiếng mưa to cùng tiếng khóc của cô đã phần nào át đi nó. Tiếng chuông cứ vang lên liên tục như thế khiến tâm trí cô như được thức tỉnh. Đáy mắt cô chợt sáng lên khi nghĩ rằng người đó đã đến. Cô bất chấp cái cơ thể đang rã rời ra từng mảnh, bất chấp cơn đau đầu cứ hành hạ, bất chấp cả thân thể dường như có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào, cô hất tung chiếc chăn rồi chạy thật nhanh xuống nhà dưới, đôi mắt ánh lên tia hy vọng ẩn trong khúc hát hoang mang.
Đến khi mở cửa ra, cô cảm thấy như nhịp tim mình bị hẫng đi một nhịp. Chẳng có ai ở đó cả, người cô mong đợi chẳng ở đó... Mọi thứ đang hiện diện bây giờ chỉ là một làn khói mỏng manh đang bốc lên mà thôi.
Cô cúi người xuống cầm ly Latte Macchiato lên theo linh tính, sau đó thì khuỵ chân hoàn toàn xuống dất. Và cô lại khóc nấc lên. Sao anh chẳng chịu đợi cô? Chỉ là một chút thôi mà... Sao anh không chịu đợi cơ chứ?
Cô co ro người, áp ly Latte Macchiato vào lồng ngực mà khóc. Mưa não nề, bầu trời u ám, khiến tiếng khóc của cô càng lúc càng trở nên thê thảm hơn.
"Đồ ngốc, cho đến bao giờ em mới chịu thừa nhận là em cũng thích tôi chứ?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên, khiến Dương An cảm ran rẩy. Cô ngước mắt lên nhìn người con trai đang đứng trước mặt mình. Cả người anh ướt sũng khiến chiếc áo sơ mi trắng cũng dính chặt vào cơ thể. Anh thở gấp, dù lạnh run nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, còn đôi môi thì vẽ lên một nụ cười ấm áp tuyệt đẹp. Dương An đứng bật dậy, sau đó lao đến ôm chầm lấy anh, nước mắt lại chảy ra. Edward cũng giang rộng tay ôm chặt lấy cô gái bé bỏng này trong vòng tay của mình, vẻ mặt rõ ràng rất hạnh phúc.
"Edward, em muốn nói..."
"Suỵt. It's no need to say anything. Dương An, you should be with me..."
Anh cắt ngang lời nói đang bỏ ngỏ của cô, sau đó khẽ thủ thỉ vào tai cô rồi nhấc bổng cô lên xoay mấy vòng. Dương An cũng cảm thấy một cảm giác hạnh phúc và ấm áp mà đã từ rất lâu rồi cô không cảm nhận được khẽ khàng trào dâng, cuộn tròn ấm nóng trong lòng ngực của mình. Anh hôn lên những giọt nước mắt nóng hổi của cô, cứ cười mãi không thôi. Hai người họ, rõ ràng là đang cảm thấy hạnh phúc tột cùng...
Trời vẫn mưa rất to. Những đám mây vẫn rất xám. Gió vẫn rất mạnh. Cây lá vẫn ngả nghiêng. Nhưng trong không gian đang hoà lẫn đầy sự phức tạp, hỗn loạn đó, đã bắt đầu xuất hiện một tia nắng nhỏ xíu đã

1 .. 345[6]7
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)