XtGem Forum catalog
Không chỉ là kỉ niệm

Không chỉ là kỉ niệm

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 215

Không chỉ là kỉ niệm


Dù điều gì mang chúng ta đến với nhau không quan trọng, quan trọng là chúng ta nhận ra mình yêu và thuộc về nhau là đủ.
***
Cuối tuần, trên đường về nhà tôi ghé vào hiệu sách tìm một cuốn truyện trinh thám để giết mấy ngày nghỉ sắp tới. Đằng nào mấy người độc thân vui tính như tôi có gì để làm ngoài lượn lờ lung tung đâu. Đang chăm chú vào cuốn "Vẻ đẹp nguy hiểm", chợt có một vật gì đó rơi vào vai tôi khiến tôi đau điếng, tiếp sau đó là một tiếng "cốp"khô khốc vang lên trên sàn nhà. Khi tôi cúi xuống nhặt cuốn sách trên sàn nhà-vật vừa "đáp"xuống vai tôi, tặng cho tôi một cú đau điếng trước khi "hạ cánh"xuống đất. Trước mắt tôi là một cô gái trên mặt còn nguyên vẻ bối rối . Để cô ấy khỏi áy náy vì "tai nạn"vừa rồi, tôi đưa cuốn sách cho cô gái, và mỉm cười thay cho câu: "Tôi không sao"(Mặc dù lúc nãy vai tôi đau điếng). Tiếng "xin lỗi"cất lên khe khẽ, tôi đang quay đi thì cô gái gọi với theo:
- Anh có chắc là vai mình không sao chứ ? Có thể bị bầm tím đấy... . Quyển sách này cũng khá nặng.
Tôi nghĩ: "Chắc do "nạn nhân" như tôi không "ăn vạ" nên làm thủ phạm hối hận hơn chăng?". Tôi khẳng định một lần nữa:
- Tôi chắc chắn là mình vẫn ổn, nếu vai tôi có bị bầm tím tôi sẽ tự đi mua cao dán tôi không tìm cô bắt đền đâu mà sợ?Yên tâm đi nhé !
Bây giờ, tôi mới nhìn kỹ cô gái đó một chút. Một cô gái còn khá trẻ, dáng người mảnh khảnh, làn da trắng vầng trán cao cùng một đôi mắt đen láy, sâu thăm thẳm-một vẻ gì đó rất mong manh, hệt như những con thiên nga trắng vậy. Không hiểu sao, tôi chợt quay lại hỏi cô ấy:
- Cô có phải là học sinh trường múa không ?
Đôi mắt đen lay láy mở to đầy ngạc nhiên:
- Em đúng là học sinh trường múa. Sao anh tài vậy?
- Nhìn dáng người của cô nên tôi đoán vậy thôi.
- Nhiều người nhìn em toàn hỏi em có phải là diễn viên, người mẫu hay tiếp viên hàng không thôi. Ít người đoán trúng như anh lắm! -Cô gái vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Tôi chỉ cười:
- Bây giờ ai cao ráo, xinh xắn đều đi làm người mẫu, diễn viên cả có mấy ai muốn làm nghệ sĩ múa đâu, vất vả lắm.
Bỗng cô gái hỏi tôi:
- Anh có quen ai là nghệ sĩ múa à?
- Cũng gần như vậy.
Tôi trả lời câu hỏi ấy một cách vội vàng rồi đi nhanh ra cửa. Chạy trốn khỏi đôi mắt đen láy có gì rất quen thuộc ấy, chạy trốn cai cảm giác nặng trĩu trong lồng ngực, như muối bóp lấy trái tim tôi. Tôi lại nhớ Linh chăng?

* * *
Nhà Linh ngay đối diện nhà tôi, nhưng hai gia đình không thân thiết lắm, chỉ là những người hàng xóm cùng khu mà thôi. Tất cả những kí ức của tôi về Linh chỉ bắt đầu từ khi chúng tôi vào cấp II và lại học cùng một lớp. Buổi chiều hôm ấy, chúng tôi có một vài hoạt động ngoài trời chắc do phải ở ngoài nắng suốt buổi nên Linh lăn ra ngất xỉu. Đường về khu nhà tôi hơi khó tìm nên cô giáo bảo tôi cùng đưa Linh về. Ngay tối hôm ấy, sau khi ăn cơm tối xong bất ngờ bố Linh xuất hiện ở nhà tôi. Không phải để gặp bố mẹ tôi mà để gặp... tôi. Bác bảo rằng muốn nhờ tôi đưa đón Linh đi học và canh chừng cô bạn khi ở lớp , vì từ nhỏ Linh đã rất yếu ớt. Tim của cô bạn có chút vấn đề và Linh còn bị thiếu máu điều đó khiến Linh có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào. Khi còn học tiểu học, trường ở gần thì không sao, bây giờ đường xa gấp đôi mà Linh lại nhất quyết muốn tự đi học, nên bố Ling không còn cách nào khác là đến nhờ tôi. Đang định từ chối thì bố tôi lên tiếng:
- Khải này, đồng ý giúp bác đi con. Nhân tiện dịp này bố sẽ mua xe đạp mới cho tiện hai đứa đèo nhau đi học.

[1]234 .. 6
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)