ớc chân hờ hững bỗng lỗi nhịp bởi chất giọng ấm áp phương nam giữa lòng miền bắc:
- Được rồi, lại một lần nữa nhé!
¼ s để lướt qua 1 người lạ. Nếu nhìn quá thời gian đó, người lạ sẽ thành quen. Tôi không nhớ mình đã đứng hình tại chỗ bao lâu, chỉ biết thời gian nhàn rỗi trên trường sau này của tôi dùng để tìm kiếm hình ảnh ai kia.
Người ấy khá nổi tiếng trong trường. Người ấy thường xuyên xuất hiện trong các sự kiện của trường. Thông tin về người ấy cứ tự nhiên bay đến bên tai dù tôi không cố tình lắng nghe. Người ấy càng trở nên thần thoại bao nhiêu thì tình cảm của tôi càng kín đáo bấy nhiêu. Tôi không bỏ lỡ show nào của người ấy, dù tôi không thích nơi đông người nhốn nháo. Có lẽ, dù trong hàng trăm người hò hét xung quanh, tôi vẫn chỉ thấy một thân ảnh duy nhất tỏa sáng trên sân khấu. Trong dòng người hâm mộ, tôi không phấn khích gào hét, không cuồng loạn vỗ tay, không một bó hoa, chỉ lẳng lặng nhìn người ấy cười, dù nụ cười ấy không dành riêng tôi. Với tôi, vậy là đủ.
Chúng tôi từng ngồi chung giảng đường nhưng chưa từng một lần nói chuyện. Xung quanh người ấy quá nhiều người xuất sắc hơn tôi, nói chuyện duyên dáng.
Tôi có số điện thoại của người ấy nhưng chưa từng một lần gọi điện hay nhắn tin đến. Tình cờ một hôm, tôi nghe bạn cùng phòng cậu ấy cằn nhằn những số điện thoại lạ liên tục làm phiền khiến người ấy mất ngủ.
Tôi có địa chỉ facebook của người ấy nhưng chưa từng kết bạn, chỉ đều đặn vào đọc những status ngộ nghĩnh hay hình ảnh mới nhất của người ấy. List bạn của người ấy đã full.
Tôi thuộc chòm sao Song tử, chòm sao tinh nghịch, ngổ ngáo nhất vũ trụ nhưng hình như điều đó không đúng với tôi. Chỉ có một người duy nhất tin vào điều đó, Phong Linh.
Một lần, Phong Linh hỏi tôi:
- Mi thích hắn?
- Không hẳn
- Vậy thử làm bạn đi
- Có khả năng sao?
- ?
- Một người năng động, nhiệt huyết như lửa, một người nội tâm, trầm lặng như nước. Thủy hỏa bất dung.
- ...
- Sao không nói gì?
- Trong trường hợp này, ta phải nói cái gì?
- Thay đổi đi, sống náo nhiệt một chút để người kia phải chú ý... blah... blah... blah...
- Hạ Chi là Hạ Chi và mi không cần phải thay đổi gì cả. Cái gọi là tình yêu sẽ phải tìm hiểu để biết rằng mi là một người hài hước, thú vị, có cá tính, có lập trường, mạnh mẽ, đanh đá có thừa...
- Ta? Hài hước? cá tính? Lập trường?
- ờ, còn ty tỷ điều tốt đẹp khác. Tiếc là mọi người bị vẻ bề ngoài hao gầy cùng mái tóc dài cổ điển của mi lừa, cứ nghĩ mi hẳn hiền thục, dịu dàng, yếu đuối, cam chịu. Sống lâu trong những đánh giá như vậy khiến mi cứ phải gò bó trong vỏ ngoài đó.
- ...
- Ta đã hết lời khen mi, hôm nay mi rửa bát.- Con heo...
Tôi từng nghĩ phải chăng Song Tử tồn tại hai linh hồn? Nếu vậy thì đâu mới là con người thật của tôi? Hay vốn dĩ cả hai đều là tôi và tôi không thể thoát khỏi sự mâu thuẫn đó?
***
CHÀNG TRAI THỨ HAI
Tôi kém cô gái ấy hai tuổi. Cô ấy đã tốt nghiệp khoa sử với tấm bằng giỏi, còn tôi lại tiếp tục ôn thi đại học năm thứ ba. Cô ấy chính là gia sư mới mà cha mẹ tôi trăm lựa, ngàn tuyển.
Cô ấy có mái tóc dài đen nhánh, dáng người hao gầy, khuôn mặt trái xoan đoan chính, mặc quần jean, áo sơ mi trắng. Ấn tượng của tôi về cô ấy là một người bước ra từ quá khứ. Cô ấy như nốt nhạc cổ điển lạc lõng giữa cuộc sống hiện đại náo nhiệt này. Cái kiểu chuẩn thục nữ, nhẹ nhàng, cam chịu như đúc ra từ khuôn khổ thời phong kiến làm tôi nảy ra ác ý muốn học bài ở quán cafe. Tôi muốn xem biểu tình ngàn năm không đổi, thấy biến không hoảng của tân cử nhân sử học này có gì khác với những gia sư trước đây. Thường thường không quá 3 tuần, họ đều tự động xin nghỉ.
Con người tôi không hề có hứng thú với những gì không liên quan đến âm nhạc và đặc biệt ghét lịch sử. Ông bà tôi là cây đại thụ của giới sử học. Bố tôi là trưởng khoa Lịch sử của một trường đại học danh tiếng, mẹ tôi cũng là nhà sử học lừng lẫy. Chị gái, anh rể tôi cũng là giảng viên khoa sử. Cả gia tộc đều đam mê nghiên cứu lịch sử. Tình yêu đối với sử học đã gắn kết họ từ khi còn trên ghế nhà trường. Từ bé, thứ mà tôi được học nhiều nhất chính là lịch sử. Tôi như cây con được tưới nước quá nhiều, không ai để ý rằng cây con cũng cần có ánh sáng. Thứ ánh sáng chỉ xuất hiện mỗi khi tôi chạm vào cây dương cầm trên gác mái.
Năm tôi 10 tuổi, một cụ già mù lòa gù lưng thường xuất hiện ở gốc cây bàng lá đỏ gần nhà, từ cây vĩ cầm cũ kỹ kéo lên những nốt nhạc nhẹ nhàng sâu lắng. Khi ấy, đã là cuối thu, cỏ cây úa tàn, cả đất trời vàng vọt hanh hao. Tiếng đàng du dương cất lên, tôi bỗng thấy bãi cỏ trước mắt trở nên xanh mềm mại, rồi màu xanh ấy trải rộng ra, lan tràn đầy sức sống, vạn vậy như hồi sinh. Chú bé con l