ến lúc họ tìm thấy người cuối cùng, người họ lựa chọn, anh chỉ là người thay thế. - Ừ, anh chỉ là người thay thế tạm thời, em giơ cao hai bàn tay lên, duỗi ra, lồng ngón tay vào nhau, như động tác thể dục trên giường, cảm giác như vừa trút ra được một sự thật chiêm nghiệm không biết nói với ai. Như em?, tôi để giọng mình cao lên, đặt câu hỏi mà e ngại câu trả lời kia sẽ là sự đồng tình.
Như em, em cười, nếu như em thì em đang làm gì ở đây với anh thế, em dùng ngón tay gõ gõ lên mũi tôi, em và anh là thuộc dạng thức khác. Bình thường thì sẽ là thế kia, em chỉ nói cho anh biết vậy thôi. Rồi chúng tôi lại hôn nhau, giờ nghĩ lại, nếu lúc đó tôi biết em tên là Minh, tôi đã gọi tên em nhiều lần. Nếu lúc đó tôi biết em đã có lựa chọn cuối cùng, và tôi cũng sẽ là lựa chọn của người khác, có lẽ dù chỉ một khắc tin rằng tôi và em đủ khác, tôi đã cướp em đi. Vì có thật sự như em nói, hạnh phúc chỉ đến thế thôi sao?
Gã hỏi tôi, vì cớ gì cậu lại nhớ Minh đến thế. - Tôi không biết, có thể cô ấy chỉ vô tình gieo hạt trong đầu tôi, tôi cứ nghĩ nó chỉ lớn lên như cỏ dại, nhưng đến lúc vô thức quay lại, nhận ra thì đã là cả một đoá hoa vô thường. Gã cười nhạt, việc có những suy nghĩ như thế giấu kín trong lòng cậu, đã làm tổn thương Vi rồi. Cô ấy vừa xinh vừa giỏi, lại rất biết chiều cậu, vậy mà cậu giữ cô ấy cũng không xong. - Thế anh, anh tồn tại dưới dạng thức lý trí của tôi, lại phải nhủ tôi rằng tôi yêu Vi, trong khi anh chưa từng nói thế về bất kì ai, kể cả Minh?. Tôi gào to trong đầu, nhưng không tức giận. Chỉ là cảm giác rất hỗn loạn khi có người trong đầu mình nói một kiểu mà mình cảm thấy lại theo một kiểu khác.
Gã không nói gì, rất lâu. Tôi nhìn gã hoài nghi. Tôi chỉ muốn tốt cho cậu, gã ngập ngừng, Nếu Vi ở cạnh cậu, tôi sẽ không phải lo lắng về những thứ tình cảm bất thường dẫn đến tâm lí không ổn định. Tôi không hiểu lắm về chuyện người thay thế kia, với tôi, ai yêu cậu cũng như nhau cả thôi. Nếu Vi thay thế được Minh, mà Vi lại là lựa chọn tốt nhất, thì cậu nên yêu cô ấy.
Gã không nói nữa, tôi biết gã đang cảm thấy đuối lý, nói về một thứ gã không biết. Cuộc nói chuyện như cơn bão diễn ra trong đầu tôi, giữa không gian vô thanh của buổi sáng chủ nhật. Tôi nhìn kĩ quanh căn phòng, những sự thay đổi nhỏ nhặt khác biệt từ khi Vi đặt chân đến đây. Từng góc từng góc một. Người hay cảnh báo về việc không biết quý trọng những thứ mình đang có cho đến khi bị mất đi. Có phải tôi ảo tưởng, chỉ chạy theo hạnh phúc mơ hồ không có thật còn những điều ngay trước mắt lại dửng dưng thờ ơ. Rồi sẽ biết ngay thôi, tôi tự nhủ. Đằng nào tôi cũng chỉ có một mình.
Cuối tháng, tôi và Vi chia tay. Không ồn ào, không nước mắt. Như con đường tách ra làm hai, chẳng ai đứng lại ở ngã ba quá lâu. Nếu em không nghe lời anh hôm đấy, mọi chuyện đã khác, đúng không. Vi thoáng cười rồi mím chặt môi rất nhanh. Duy một sự bất thường mà tách lìa hai cá thể, cô nuối tiếc điều đấy, hay cũng đã tự biết chỉ trật một mắt xích là kế hoạch hoàn hảo không còn chạy được nữa. Mọi chuyện không sớm thì muộn cũng xảy ra. Tôi nhìn cô, cố giải thích cho kết cục không tránh khỏi. Em hiểu, em hiểu, Vi như tự nói với chính mình, không nhìn tôi nữa. Chưa hết ly frapuccino, cô chủ động rời đi, bước đến chiếc ôtô đen bóng loáng chờ ở xa tôi chưa nhìn thấy bao giờ. Khoảng thời gian ngắn nhìn cô khuất dạng, trong đầu tôi chạy tua đoạn băng quãng kí ức chúng tôi ở bên nhau, nhợt nhạt và phai màu. May mà đã chỉ dừng lại ở đấy, tôi tự nhủ. May mà đã dừng lại ở đây.
5. Hoa giấy
Chuyện đến mức như thế rồi à, cậu bartender, nay tự mở một quán bar nhỏ trên phố cổ, vẫn nhận ra tôi, đưa tôi ly Martini và cười. Ý cậu là sao. - À không, em chỉ nghĩ lại câu anh nói với em lần trước., không phải anh đến tìm em vì thế?
Tôi không trả lời, chỉ nhìn cậu, chờ đợi. Tôi cũng không rõ mong chờ gì ở cậu nữa. Quay về quán bar lớn trên phố chính sau hơn nửa năm, không thấy cậu đứng quầy rượu đèn led quen thuộc, tôi hỏi quản lý mới biết cậu đã dành đủ tiền để làm ăn riêng.
Đã ai từng khen cậu có trực giác tốt chưa? - Có ai làm nghề này mà không quan sát nhiều, anh ở một nơi lâu sẽ có mùi nơi đó mà chính anh không nhận ra, phải đứng ngoài, tách biệt, anh mới biết mình đã nhàm chán bốc mùi tới mức nào. Cậu buông câu triết đời nửa vời, rồi đứng dậy, đi vào lấy quyển sổ bìa da cũ, rút đưa tôi một namecard. Bạn cô ấy, cô anh từng gặp ấy, nếu anh còn quan tâm. Hôm đó, khi em định quay lại đưa cho anh, thì anh đã về mất. Em nghĩ rồi anh sẽ cần đến nó. Cậu nói liền một hơi, như thể đang đưa tôi chìa khoá kết nối mối quan hệ bí mật. Tôi không còn nói không đến mức như thế nữa, cầm tấm thiệp nhìn kỹ. Một cái tên lạ, công ty nổi tiếng, số điện thoại dễ nhớ. Giờ tôi mới đi tìm lại từng thứ, liệu có khi nào quá muộn?
Cô bạn nhấc máy sau hồi chuông chờ thứ năm. Giới thiệu một lúc, tôi nhắc đến tên Minh. Ở bên kia im lặng, chỉ còn vang tiếng rung đều đặn như máy giặt ở chế độ vắt. Anh có quan hệ thế nào với M