An đến Cà Fe Sách. Với An đây là lần đầu tiên. Tôi cũng vậy, nhưng là lần đầu tiên trở lại đây từ lúc tôi và Phương chia tay. Quán vẫn như ngày trước, không thay đổi nhiều cũng không mất đi cái vẻ yên tĩnh và lãng mạn lạ thường.
Chúng tôi ngồi gần cửa sổ. An chọn một cuốn sách trên giá và gọi một li cà phê. Tôi không đọc sách và gọi cho mình một ly sinh tố để thưởng thức. Cứ như thế, An và tôi có hai không gian khác nhau. Trong khi An chìm đắm trong những trang sách, tôi lại mơ màng nhìn ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ...
Chúng tôi ra về sau đó ít phút, trong một tâm trạng rất thoải mái.
***
Hai ngày nữa là sinh nhật An. Tôi quyết định ra nha sách, tìm mua tặng cô ấy một cuốn thật hay. Đi giữa dãy bày sách cho tuổi mới lớn và thiếu nhi, tôi không may làm rơi quyển Conan. Tôi cúi xuống nhặt quyển sách lên. Lúc ngẩng mặt lên, ánh mắt của tôi vô tình chạm phải một người quen đang đứng đối diện. Phương. Cô ấy chào tôi rồi bắt chuyện
- Dạo này Quang vẫn ổn chứ?
- Ừ. Tớ vẫn ổn – Tôi gượng cười.
- Cho Phương xin lỗi chuyện hôm đấy nhé!
- Có gì đâu mà xin lỗi.
- Thôi Phương ở lại, Quang đi trước đây.
Vừa nói, tôi vừa bước đi. Mặc cho phía sau có tiếng gọi của Phương, cô ấy nói muốn giải thích tại sao chia tay tôi.
Nhưng để làm gì cơ chứ? Giờ nó đã không còn quan trọng nữa, có nghe thì cũng chỉ làm tôi thêm đau mà thôi. Tôi không ngoảnh lại, mà cố bước nhanh hơn vờ như không thấy gì.
***
Đông về. Cái cây trước cửa nhà tôi đã trút hết lá và để lộ ra những cánh tay khẳng khiu không nơi bấu víu. Gió lạnh buốt. Mọi người ai cũng "béo tròn" trong lớp áo len, áo khoác dày. Hôm qua, An tặng tôi một chiếc khăn len tự làm. Nó không đẹp như những cái khăn người ta bán ngoài cửa hàng,nhưng tôi lại thấy ý nghĩa và ấm áp vô cùng.
6 giờ. Tôi có mặt ở bến xe buýt và đi cạnh tôi là An. An nói, tôi rất hợp với cái khăn cô ấy tặng. Tôi nhìn cô ấy cười, rồi đưa tay quấn lại cái khăn cho cô ấy. Nó vừa tuột khỏi cổ An, chắc tại cô ấy quấn không chặt. Nhưng nó là một cái khăn giống với cái của tôi.
***
Sau hôm gặp nhau ở nhà sách, Phương có đến tìm tôi. Tôi tránh mặt hai lần. Tôi nói với An để xin góp ý, và An bảo tôi nên gặp mặt Phương. Vì không thể tránh mặt mãi được. Thế là tôi quyết định gặp Phương, dù không mấy thoải mái.
Phương nói, cô ấy sắp đi du học nên đến chào từ biệt tôi. Rồi cô ấy kể, cũng vì muốn gặp tôi mà cô ấy phải dời lịch bay, khi tôi cứ tránh mặt. Nghe vậy, tôi thấy hơi áy náy. Thế nên suốt buổi nói chuyện, tôi chỉ im lặng nghe Phương nói. Và lúc nghe cô ấy nói lí do chia tay, tôi thực sự thấy hụt hẫng. Chia tay tôi, bởi có như thế cô ấy chú tâm vào chuyện học hành chuẩn bị cho chuyến du học. Hóa ra, Phương nghĩ tôi là người sẽ làm ảnh hưởng đến tương lai của cô ấy. Tôi đau đớn và tự ái lắm.
Buổi nói chuyện kết thúc bằng cái gượng cười của tôi, cùng câu nói duy nhất: "Lên đường bình an".
Từ lúc gặp Phương về,tôi lại nghĩ đến cô ấy và những gì cô ấy nói với tôi. Thành ra, tôi cứ tự dày vò bản thân mình và tự đưa mình đến một nơi không lối thoát.
Tôi đang buồn, nhưng có buồn đến mấy thì tôi cũng cố không để An biết, vì tôi sợ cô ấy lo lắng. Thế nhưng, vô ích khi tôi không tài nào dấu diễm được nỗi buồn của mình trước mặt An. Cô ấy rất tinh ý nhận ra lúc chúng tôi đi chơi cùng. Và An bảo tôi kể cho cô ấy nghe, nếu còn coi cô ấy là bạn. Tôi hơi lưỡng lự, nhưng rồi cũng thành thật nói về lần gặp gỡ giữa tôi và Phương. Nghe xong, An bảo tôi chở cô ấy ra cánh đồng cỏ nơi lũ trẻ hay thả diều khi hè về. Tôi đồng ý, dùkhông biết là tại sao...
Ra tới cánh đồng, tai tôi nghe gió thổi vù, lạnh cóng cả người. Ai nhìn thấy, chắc tưởng chúng tôi điên. Giữa tiết trời mùa lạnh giá, mà lại nắm tay nhau đi hóng gió. Tôi khẽ bật cười trước ý nghĩ vơ vẩn đấy. An thấy thế củng tủm tỉmcười và hỏi.
- Quang cười gì thế? Quang biết tại sao An dẫn Quang ra đây không?
- Quang không biết. Tại sao?
An không trả lời tôi câu vừa hỏi. Đã vậy, còn quay ra đùa.
- Gió thổi bay tóc Quang kìa.
- Ừ, phải rồi! Thế thì đã sao?
- Thế thì... hãy để gió cuốn đi nốt nỗi buồn của Quang, như gió đã cuốn mây của trời ấy.
Một câu nói có rất nỗi bình thường. Nhưng làm tôi sững người. Bỗng tôi ngẩng mặt lên trời, thốt ra một tiếng: "Ơ, đúng rồi!" Đúng là gió đã cuốn đi những đám mây xám xịt của trời, để những tia nắng đầu tiên đang hiện ra rõ rệt giữa một ngày mùa đông. Tôi vẫn nắm lấy tay An. Tôi chạy và kéo An theo.
- Lạnh quá, về nhanh thôi! Gió đã cuốn hết nỗi buồn của Quang rồi...
P/s: Thực ra, tôi nói gió đã cuốn đi hết nỗi buồn của tôi rồi là nói dối. Nhưng điều đó không quan trọng, vì tôi có hết bu