Có nhiều lúc anh tự hỏi, anh đang say đắm nét liêu trai của làn tóc người mẫu, hay sững sờ trước sự sống động mãnh liệt của màu tô trên tranh?
Ngày cuối cùng của buổi triển lãm, Văn đến thăm Trang. Để đánh dấu cái duyên gặp gỡ chóng qua, anh tặng cô ca sĩ một cây trâm xinh xinh màu bạc, và anh có ý định mua bức tranh mà mỗi chiều sau lúc tan sở, anh đều ghé qua phòng triển lãm nhìn ngắm say mê.
Biết rằng bức tranh vô giá, sau những lúc ngập ngừng, bối rối, Văn thu hết can đảm đề nghị được mua. Trang trả lời:
- Nhiều người đã hỏi mua bức tranh này, nhưng em quyết định chỉ tặng nó cho người tri âm.
Anh thất vọng, nhưng cũng nhanh trí hỏi đùa:
- Vậy anh có phải là người đó không?
Trang mỉm cười, im lặng một lát rồi đáp:
- Lúc về Việt Nam, em sẽ vẽ tặng anh một bức tranh mới. Ý anh thích về chủ đề gì?
Văn trả lời:
- Anh chắc người nghệ sĩ không thích bị gò bó nên anh thiết nghĩ Trang cứ vẽ về đề tài gì mà em thích nhất.
Ba tháng sau, anh nhận được thư của cô họa sĩ. Trong thư cô cho biết đã vẽ xong bức tranh mà anh mong muốn, nhưng bảo rằng bức tranh ấy đã trở thành một tuyệt phẩm thứ hai, đang được trưng bày tại hội mỹ thuật thành phố. Cô ngỏ lời anh qua xem và nhận bức tranh ấy. Văn thu xếp ngay mọi việc, lấy ngay vé máy bay về thành phố, và đi đến xưởng vẽ của cô họa sĩ. Anh gõ cửa. Trang ra đón anh với vẻ mặt hân hoan, tươi tắn. Mái tóc của cô không ngờ lại được cắt ngắn, gọn ghẽ. Văn cảm nhận một thay đổi mới làm tan biến nét liêu trai, mơ mộng của Trang.
Sau những câu chào hỏi thông thường, Trang đưa anh một cái biên nhận và nói:
- Cuộc triển lãm tại hội mỹ thuật sẽ kéo dài đến cuối tháng, và tuần sau em phải ra Hà nội để tham dự một triển lãm mới. Vì vậy trước khi về Pháp, anh ra hội mỹ thuật đưa cái biên nhận này rồi nhận bức tranh mà em đã vẽ tặng cho anh.
Sau câu ấy, Văn nhận thấy trên mắt cô ta một nét gì bí ẩn, sâu xa. Anh giã từ rồi nôn nao đón xe ra hội mỹ thuật.
Thật dễ dàng, Văn nhận ra ngay bức tranh mà Trang đã vẽ cho anh: cũng cùng bối cảnh với bức tranh "Cô gái chải tóc bên khung cửa". Một bàn trang điểm đơn sơ bằng gỗ bên cạnh khung cửa sổ, nhìn ra cảnh vật hiền hòa trong vườn cây xanh.
Riêng bố cục của bức tranh lại vắng bóng người mẫu ngồi chải tóc, vì vậy tác phẩm trở nên lặng lẽ, thiếu sót lạ thường. Trái lại, một vài chi tiết mới được thêm vào trên chiếc bàn gỗ: những lọn tóc dài mới cắt bên cạnh chiếc trâm lẻ loi. Anh nhận ra món quà anh đã tặng Trang, lòng cảm thấy vui vui vì được biết cô họa sĩ trọng món quà ấy.
Trước ngày về, Văn ghé qua hội mỹ thuật để nhận bức tranh. Sau ba tuần bận rộn viếng thăm gia đình và đất nước, anh ra phi trường lên đường trở về nước Pháp với nỗi lòng lưu luyến, bâng quơ.
Sau khi từ giã người thân đi tiễn, anh bước ra khu kiểm soát giấy tờ và hành lý. Anh sắp hàng chờ đợi. Đến lượt anh, người nhân viên nói với anh:
- Xin anh để cả xách tay trên bàn máy quang tuyến X để kiểm soát.
Anh lần lượt đặt xách tay lên thảm nhựa màu xanh lợt, chạy chầm chậm, lòn qua máy chụp. Dưới nách trái, anh vẫn còn cặp túi ni-lông bọc bức tranh kỷ niệm, bước thong thả qua bộ máy chụp hình tia X. Chợt anh nhân viên nhắc :
- Mời anh cho kiểm soát cái gói đó luôn.
Văn ngạc nhiên trả lời :
- Đây chỉ là một bức tranh, một món quà mà một người bạn đã tặng, thưa anh!
Anh nhân viên đáp lại :
- Đồ vật nào cũng phải qua máy để tiện việc kiểm soát, anh ạ!
Văn hơi bực tức, nhưng cũng nghe lời, đặt nhẹ bức tranh lên thảm nhựa. Cùng trong lúc đó, anh tò mò nhìn trên màn ảnh kiểm soát cạnh anh nhân viên hải quan. Bóng hai xách tay của anh trôi lần lượt qua màn ảnh trắng xám trước bức tranh dầu lớn hình chữ nhật.
Từng chi tiết của tác phẩm hiện rõ. Dường như anh nhận ra một dáng người con gái đang ngồi chải tóc bên khung cửa. Anh ngỡ ngàng tưởng mình đang mơ, nên hình ảnh bức tranh tuyệt tác từ vô thức in chồng lẫn lộn trên bức tranh mà Trang mới vẽ tặng anh. Anh chỉ vào màn ảnh, bật lời nói với anh nhân viên:
- Anh ơi, anh có thể cho dừng ảnh tuyến được không ạ?
Người nhân viên nhơ ngác, tò mò nhìn anh, tự hỏi Văn đang muốn gì. Văn nhắc lại :
- Anh trở băng cho tôi coi lại hình bức tranh của tôi được không?
Anh nhân viên cằn nhằn nhưng rồi bấm nút làm ngưng tấm thảm nhựa.
Trên màn ảnh, hiện rõ bức tranh tuyệt tác "Cô gái chải tóc bên khung cửa". Nhưng trên bàn trang điểm bên cạnh bình hoa cúc, lại có thêm cái bóng của mái tóc nằm bên cạnh một dáng mờ của cây trâm.
Văn cảm ơn, cầm lên cái bao nhựa đựng bức tranh. Trong trạng thái bàng hoàng, anh kéo bức tranh ra khỏi bao, ngắm nghía. Dưới mắt Văn, cũng cùng một bối cảnh thân thuộc, nhưng bóng cô gái chải tóc lại không thấy đâu. Trên bàn trang điểm, cạnh bìn