Cô bé của tôi giờ đã bắt đầu bộc lộ bản chất, em là một cô gái tuy không hiền nhưng lành tính. Em lúc nào cũng lo lắng cho tôi. Hành động và suy nghĩ của em lúc nào cũng trẻ con và ngây ngô, có phần nghịch ngợm, nhưng tôi thích điều đó. Có khi em tỏ ra chẳng quan tâm khi thấy tôi ho hen, nhưng vẫn nhớ mang theo kẹo ngậm rồi bắt tôi ngậm cho bằng được. Sinh nhật tôi, khi em tặng quà cho tôi thì chẳng nhẹ nhàng lịch sự hay trìu mến gì cả, nhưng trong bức thư gửi qua email cho tôi, tôi thấy được trái tim con gái của em vẫn âm thầm đập từng nhịp yêu thương dịu dàng, trái tim ấy chứa đầy sự quan tâm cùng tình yêu mà tôi khó mà tìm được ở bất kỳ đâu. Tôi chỉ khẽ cười rồi kéo em vào lòng. Tôi hỏi nhỏ:
- Em còn nhớ lúc anh đi lẽo đẽo theo em khi cả đội đi thắp nến ở đài Liệt Sĩ không? Anh thì anh nhớ lúc em kê nhẹ ngọn nến ở phía sau nón của gà Tưởng. Em đúng là cô bé nghịch ngợm nhất mà anh từng biết đấy, nhóc con.
Em le lưỡi cười lém lỉnh rồi đẩy tôi ra, bắt tôi làm bài tiếp trong khi em quay trở lại với mẩu truyện của mình. Em kể tôi nghe rằng sắp tới có một cuộc thi truyện ngắn trên mạng và em muốn tham gia. Lần này em đã rút kinh nghiệm, em ôm laptop chạy qua phía bàn đối diện ngồi viết để tôi không thể đọc lén mà xao nhãng việc học. Tôi chỉ biết lắc đầu chịu thua rồi quay lại với một mớ tài liệu đang tra tấn đầu óc tôi. Tôi học bài nhưng thỉnh thoảng vẫn ngước lên ngắm nhìn cô bé con. Nắng xuyên qua hàng cột trong hành lang, nghiêng nghiêng khẽ đáp lên mái tóc cột đuôi ngựa nhỏng cao của em. Vẻ mặt ngô ngố của em khi đang tập trung thật giống với lúc tôi ngồi cuối xe lặng lẽ quan sát gương mặt em hòa vào ánh nắng ban mai của buổi sáng ngày từ Trà Vinh trở về Thành Phố...
Sau một buổi tối quậy phá tưng bừng, cô bé con ngủ khì một giấc tới sáng, còn tôi thì chỉ nhâm nhi vài chén với mấy tên chiến hữu ở ngoài hành lang. Thỉnh thoảng tôi vẫn nhổm người lên nhìn em qua cửa sổ và thấy đôi môi em nhóp nhép trong lúc cuộn người trong tấm chăn của tôi đắp cho. Hiền thật đấy! Và cũng chính lúc ấy tôi phát hiện ra vẻ ngô ngố ở gương mặt em. Vẻ gì đó rất trẻ thơ mà cứ buồn buồn sao ấy. Cứ thế tôi cứ nhỏm người lên thụp người xuống để nhìn cô bé của tôi ngon giấc.
Sáng hôm sau, buổi lễ cuối để đưa quân về diễn ra thật long trọng mà nhẹ nhàng. Tôi bị đẩy lên ngồi đầu hàng trong khi bé Ngố của tôi lại chui tọt xuống cuối hàng để...dễ ngủ gật. Mỗi lần tôi quay xuống đều thấy em dựa đầu vào lưng Yến ngủ ngon lành. Chắc nhờ vậy mà khi lên xe em tỉnh như sáo và bắt đầu quay qua quay lại chọc phá mọi người xung quanh. Em ngồi cạnh Toàn, hắn đang lơ mơ thiếp đi lại bị cô bé ấy...giật tóc đau điếng giật bắn lên tức tối nhìn em lè lưỡi lêu lêu. Hắn càm ràm trong cơn ngái ngủ:
- Cái con bé này! Ai muốn đổi chỗ cho tui không, buồn ngủ quá mà nó cứ phá hoài.
Em dẩu môi lên tròn mắt nhìn Toàn nửa trêu đùa nửa hờn dỗi, còn tôi thì muốn nói Toàn đổi chỗ cho tôi lắm. Liệu như vậy có lộ liễu quá không? Nhưng rồi cô bé lại quay xuống trêu ghẹo hai người bạn khác ngồi cùng hàng ghế với tôi làm cả hai hàng ghế cười rộ lên. Tôi thoáng trầm tư, em thật sự chẳng ngó ngàng gì tới tôi hết! Tôi dặn lòng phải mạnh tay hơn nữa để thu hút sự chú ý của em.
Nghĩ là làm, khi xe tới trạm ngừng ở Bến Tre, em thoắt cái đã chạy lăng xăng theo bạn vào xem kẹo bánh đặc sản bày bán hấp dẫn tràn ngập trong cửa hàng còn tôi thì ngơ ngác đi tìm em khắp nơi, thậm chí tôi còn đánh liều hỏi Yến xem em đang ở đâu. Yến cười tủm tỉm đầy ẩn ý nhưng rồi cũng chỉ cho tôi thấy chỗ cô bé nghịch ngợm kia đang lượn tới lui săm soi hàng họ. Mười lăm phút trôi qua mà tôi vẫn chỉ lặng lẽ đi theo sau em, nhìn em lắc đầu nguầy nguậy với mấy chai rượu khi thấy Sơn đang có ý định mua rượu Dừa về làm quà. Một mùa tình nguyện vừa rồi đủ để em thấy hoảng sợ lũ trai chúng tôi quậy phá tưng bừng khi rượu vào. Đi theo mãi mà không làm gì thì quá phí thời gian, đến lúc lên xe tôi mạnh dạn hỏi:
- Nghi, em có khát nước không? Để anh mua nước... Em đang dợm bước lên xe, nghe vậy thì lắc đầu cười nhẹ: - Khi nãy em uống nước mía giờ hết khát rồi. Mà...
Tôi không cần nghe hết câu trả lời đã rời khỏi bậc cửa xe.