Teya Salat
Mưa Bruxelles

Mưa Bruxelles

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 214

Mưa Bruxelles


(hamtruyen.mobie.in - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
Bruxelles co mình đón cơn mưa đầu đông mang hơi thở của lạnh giá, cô đơn. Giữa phố thị cổ kính có phần lạnh lùng, kẻ lữ khách vẫn say sưa với những bản tình ca bất tử, lãng đãng mơ hồi về một thời gian nào đó xa xôi, không ở hiện tại, cũng chẳng ở tương lai... Tình yêu với đất vẫn tràn trề, nhưng với người đã vuột mất, để rồi tự ngậm ngùi an ủi dưới mưa Bruxelles: "Rồi sẽ qua hết, phải không?"
***

Tôi luôn bắt gặp người đàn bà ấy mỗi khi đến đây, trên chiếc ghế đệm ở góc. Tôi dám chắc là vị trí ấy luôn dành cho bà, một khách hàng thân thiết hay ghé lại nơi đây. Tuy nhiên tôi cũng nhận ra một chút khác biệt. Tôi chưa bao giờ thấy có một ly cà phê nào đặt trước mặt người đàn bà này. Bà ấy biết từng nhân viên ở đây, chào họ, trêu đùa với họ dù không biết họ có thực sự bận tâm hay không? Điều gì khiến tôi để ý đến người phụ nữ ấy trong một buổi chiều lẻ loi thế này, có lẽ đơn giản vì tôi đang ngồi ở ngay vị trí đối diện với bà.
Tôi thấy mình giống mọi người, ngồi xuống với ly cà phê trên tay cùng một vẻ lạnh lùng của những con người đang sống ở thành phố này. Vậy mà người đàn kia đã khiến tôi thản thốt khi bà ta niềm nở chào tôi. Tôi không quen với kiểu thân thiện ấy nơi đây, giữa những con người xa lạ, lòng tốt đôi khi có thể bị hoài nghi trong những hoàn cảnh như thế. Thật kì lạ phải không ? Bà ấy tiếp tục hướng dẫn tôi những điều mà tôi đã biết từ lâu, nào là ở đây có wifi, có ổ cắm điện ngay bên cạnh để sạc máy tính, điện thoại... Tôi thật sự cảm ơn cái hành động ấm áp từ người đàn bà này, nó không thừa giữa thành phố lạnh lẽo cả thời tiết lẫn tình người. Tôi đã đáp lại bằng nụ cười và những lời nói ngắn gọn, tiếp tục dán mắt vào chiếc Ipad trên tay. Lâu lâu, tôi lại ngước mắt nhìn bà, có lúc bà ấy lại lôi tôi ra khỏi dòng suy nghĩ của chính mình bởi những câu chào hỏi với những người xung quanh. Bà ấy ngồi đó, nhìn ngắm những vị khách qua lại, thỉnh thoảng lại cười và cũng lẩm bẩm điều gì đó. Tôi không thực sự nghe rõ, nhưng tôi chắc chắn đó không phải là tiếng chửi thề, bình phẩm mà kẻ khác hay thì thầm. Khuôn mặt ấy vẫn vui tươi, hớn hở một cách lạ kì, dường như bà ấy không hề quan tâm mọi người xung quanh, trong đó có cả tôi, nghĩ gì về mình. Ai đó sẽ vẽ lên trong đầu hình ảnh của một người kì lạ, không bình thường, đầy bất hạnh. Ấy vậy mà cá nhân tôi nghĩ, bà mới thực sự là người hạnh phúc, khi có thể nói, có thể cười, có được niềm vui cho mình mặc thế giới xung quanh tròn méo ra sao.
Ly cà phê đã nguội dần theo thời gian, tôi còn ngồi đó giữa ánh chiều tơi tả của một ngày đầu đông. Khung cửa sổ rộng đủ phản chiếu cuộc sống hối hả bên ngoài kia. Từng nhóm sinh viên với những điếu thuốc trên tay với những câu chuyện gì đó mà tôi không nghe thấy được. Chỉ thấy họ cười và tiếp tục nói trong làn hơi mờ của khói thuốc, của sương chiều dần buông xuống. Đâu đó có kẻ một mình, trầm ngâm, tư lự, còn kẻ khác lại tìm cho mình những người bạn trên điện thoại. Ai nấy đều có vài câu chuyện và một quỹ đạo riêng. Tôi cũng vậy, ly cà pha cạn dần và giai điệu du dương của tiếng đàn piano qua ngón tay điệu nghệ của Yiruma cũng dần đi vào yên lặng. Mỗi lần nghe bản tấu «When the love falls », tôi lại cảm thấy mình có nhiều suy nghĩ. Cái kì lạ của những giai điệu không lời là thế, ý tại ngôn ngoại, không cứ phải nói lên bằng lời. Sự đồng điệu và cảm thông không cần thể hiện qua lời nói, chỉ cần nhìn thôi cũng hiểu. Tưởng tượng như bạn nhìn tôi lúc này, ngồi đó bên cạnh khung cửa sổ rộng lớn phủ đầy kính, một ly cà phê và chiếc headphone bên tai, mặc cho thế giới bên ngoài đang chuyển động, thời gian đang trôi tuột trong vô thức ; bạn sẽ nghĩ gì ? Sẽ có một lúc nào đó dưới khoảng sân kia không còn một bóng người, những tiếng cười giòn tan sẽ biến mất, làn khói thuốc không còn vấn vương nữa, không gian bấy giờ chỉ còn hơi sương và cái lạnh đặc quánh trong đêm, dưới ngọn đèn đường vàng hoe đô thị. Lúc đó tôi sẽ phải rời khỏi chiếc bàn nhỏ bên khung cửa kính to bự kia, ly cà phê chỉ còn là một chiếc cốc nhựa trống không được vứt vào sọt rác. Giai điệu và tâm hồn lãng đãng của một kẻ nhiều tâm sự sẽ còn lại, lắng sâu. Những suy nghĩ, trăn trở của một khoảng thời gian đáng sống, đáng lo và nhiều hoài bão. Tuổi trẻ của tôi...
Ai cũng có nhiều mơ ước, khát khao. Nếu nói rằng đó là động lực, là sức mạnh điều đó không sai và nó cũng có thể là một thứ đối trọng ghê gớm với những gì mình đang có trong cuộc sống hôm nay.
Mưa vẫn rơi đều ngoài kia, trời mưa ở đây không ào ạt như phố Sài Gòn của tôi ngày nào mà rỉ rả, nhẹ nhàng đến lạ. Thứ tình cảm nhẹ nhàng có thể làm con người ta tổn thương ghê gớm. Hãy quên đi nỗi sợ hãi trong những lần chạm nhau đó, tôi cũng không th

[1]2345
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)