Nội.
Anh luyến tiếc Hà Nội, luyến tiếc nhưng tháng ngày trong trẻo mình đã lưu lại nơi đây, luyến tiếc cả những điều mình chưa làm được. Thế nên trong tháng cuối cùng ở lại, anh lôi em đi mọi ngóc ngách mà chúng ta chưa hề đặt chân qua: Bún cá ở một hẻm không quen, mua kem Tràng Tiền và ngồi bệt trên vỉa hè thưởng thức, lang thang bằng đôi chân mình qua những cung đường xa lạ. Hà Nội quen nên càng lạ, em không hiểu!
Ngày cuối cùng trước hôm bay, anh hẹn gặp em, tặng em một cuốn sách của Musso, em chưa đọc bao giờ. Em không nhận, đẩy về phía anh.
- Anh đi rồi, những thứ này còn quan trọng nữa sao?
Anh cười buồn, không đáp. Chỉ thơ thẩn ngắm mây trời lãng đãng trôi, và lôi máy ảnh ra chụp liên tục. Trong một khoảnh khắc, em cảm giác như một giọt nước vừa lăn khỏi mắt anh.
***
Ngày anh bay, em không tiễn.
Chỉ có những người bạn thân thiết nhất đến sân bay tiễn anh. Em thấy anh bồn chồn, và bấm điện thoại liên tục. Điện thoại em cũng reo liên tục, nhưng em không dám nghe.
Em núp sau bức tường gần anh nhất, cố kìm tiếng nấc liên tục phát ra trong cổ họng. Nước mắt lã chã rơi, tèm lem cả lớp trang điểm dày cộp. Em đã định gặp anh, đã định mỉm cười tiễn anh, đã định cho anh nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp nhất của mình, nhưng em không làm được!
Thoáng thấy bóng anh chuẩn bị khuất sau cửa làm thủ tục lên máy bay, em bấm vội tin nhắn, bấm gửi. Tin nhắn vỏn vẹn ba chữ: "Em xin lỗi!"
Xin lỗi vì đã không gặp anh lần cuối.
Xin lỗi vì tất cả những gì đã qua..
Xin lỗi vì... Em chưa đủ can đảm để nói những tiếng quan trọng nhất trong đời...
***
Những ngày anh ở đây, đêm nào em cũng ngủ ngon, không mộng mị. Có mộng, thì chỉ thấy anh mỉm cười nơi cuối con đường đang chờ em tới. Anh đi, em hay gặp ác mộng. Em mơ thấy nhiều thứ, nhưng nhiều nhất là hình ảnh anh lẳng lặng bỏ đi. Đôi mắt anh nhìn trong mơ, nó ám ảnh em lâu lắm.
Những ngày anh ở đây, em hay la cà phố cổ với anh. Anh đi rồi, phố cổ trở nên nhạt nhẽo. Cả Hà Nội cũng nhạt thếch, không còn ngọt ngào như xưa. Em vốn yêu Hà Nội bằng thứ tình cảm trong trẻo, thế nhưng đến giờ thì chẳng yêu nữa. Hà Nội không còn anh, không còn những ngày êm đềm nữa rồi.
Những ngày anh ở đây, với em là những ngày yên bình nhất. Những ngày anh đi, thật ra là những ngày em chênh chao!
Em giặt gối bằng nước mắt, cắn bật máu môi để không phát ra tiếng nấc. Đầu óc em quay cuồng, tim nhiều lúc, có lẽ đã ngừng đập và ngẩn ngơ. Những lúc ấy, em chỉ biết lôi những kỉ niệm với anh ra ngắm nghía: Những lần dạo phố cùng nhau, những lần túm áo nhau, những lần anh trình diễn piano và em lắng nghe đầy hào hứng... Những kí ức được em giữ gìn bao ngày tháng qua, em lôi ra nhấm nháp. Ngọt ngào, đắng cay, say đắm và cuồng si, tất cả hòa trộn lại và làm cảm xúc trong em hỗn độn.
Nhưng em vẫn đủ tỉnh táo để không làm tổn thương đến bản thân mình. Em có thể khóc đến sưng mắt ban đêm, nhưng buổi sáng em vẫn tỉnh táo đi làm, tỉnh táo chào hỏi đồng nghiệp. Em biết, anh luôn mong em sống tốt. Dù đôi lúc em muốn gọi cho anh, muốn hét lên "Tại sao lại đối xử với em như vậy? Em đã làm sai chuyện gì?", nhưng em không dám, cũng không biết số điện thoại của anh. Em hoàn toàn có cách để liên lạc với anh, nhưng em không làm.
Em sợ, nếu nghe thấy giọng anh, thực sự em sẽ quỵ ngã mất!
6. Đi qua những ngày nhớ tháng nhung.
Thực ra nỗi nhớ của em không phôi pha dần theo năm tháng. Nỗi nhớ của em, mỗi ngày lại tăng thêm đôi chút, chỉ là một tí tẹo, nhưng qua thời gian, nó đã tích tụ lại lớn đến nỗi em không thể hình dung được. Em cứ nghĩ rằng anh vốn chỉ là một người kì lạ đi qua đời em, không thể ngờ rằng anh luôn là người mà em cất giữ sâu trong trái tim mình.
Em cứ ngỡ rằng mọi thứ rất nhanh sẽ qua, kể cả nỗi nhớ anh cũng vậy. Thế nhưng những giọt nước mắt rơi vội trong đêm nhắc cho em nhớ, không bao giờ là quá đủ.
Em đếm từng tin tức vụn vặt về anh. Bạn em học tiến sỹ cùng anh bên Nhật kể rằng anh như một cái máy: Chỉ có ba việc: Ăn - Ngủ - Nghiên cứu. Mẹ anh sốt sắng mai cho anh đủ mối, nhưng anh luôn tìm cớ lần khân.
Em bật cười: Đấy mới là anh! Anh mà em quen, chứ không phải anh nào khác. Anh vẫn không thay đổi cái tính khó gần con gái như thế!
Em bồi hồi: Có phải em là người con gái duy nhất khiến anh chịu mở cửa trái tim? Em không biết câu trả lời, bởi vì em chưa bao giờ dám hỏi anh cả!
Trong những ngày anh đi, trong nỗi nhớ anh chưa bao giờ ngơi nghỉ, em tự đặt quyết tâm cho mình.
Nếu anh về, em sẽ không bao giờ buông tay anh lần nữa.
Anh là định mệnh của em!
7. Tin nhắn facebook.
Một ngày, khi em mở mắt tỉnh dậy, facebook thông báo có tin nhắn. Tin nhắn từ cái facebook cũ mèm của anh...
Từ ngày anh đi, em tập thói quen thăm wall anh mỗi