Insane
Sắc lính trong tôi

Sắc lính trong tôi

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 161

Sắc lính trong tôi

00" height="375" alt="sac-linh-trong-toi-1" />
- Ê...ê...lêu lêu...tụi bay ơi! Thằng Quân con bà tư kìa!
Tiếng cười nói xôn xao, tiếng trêu chọc của mấy đứa nhỏ chừng mười, mười lăm tuổi mỗi lúc một ồn ào. Giọng tôi có vẻ to nhất trong đám trẻ cố gằng lên:
- Không cho nó chơi cùng nghen các cậu?
- Không cho thằng đó chơi, ha ha.
Tiếng những đứa trẻ vang mãi, vang mãi rồi hiện lên hình ảnh một bãi đất rộng mênh mông. Bãi đất nằm vắt vẻo phía sau hợp tác xã là nơi tụ tập của bọn nhỏ chúng tôi. Khi trước, đó là bãi đất trồng sắn của hợp tác xã nhưng từ khi giá sắn rớt như cho không thì không ai trồng gì trên đó nữa. Bởi vậy, cứ mỗi chiều về, sau khi đã cho lũ bò uống nước no nê thì chúng tôi lại kéo nhau đến đó để chơi chuyền, nhảy dây và cả đá bóng nữa.
Hầu như trong đám trẻ trong xóm, tôi là đứa to lớn và học hành khá nhất. Bởi vậy, tôi được bọn chúng tôn lên làm đội trưởng. Các hoạt động của cả đội từ trò nhảy dây đến đá bóng đều do tôi chia nhóm và lựa chọn thành viên. Đối với tôi được cả đội gọi là thủ lĩnh và được nhận những lời khen từ bọn chúng là một điều thật tuyệt.
Trái với những lời tán thưởng từ những đứa bạn thân, mẹ thường phàn nàn rất nhiều về tôi. Mẹ thường đem tôi so sánh với thằng Quân, một đứa trẻ theo suy nghĩ của tôi vừa không cha lại học hành hơi tệ. Bởi vậy, tuy nhà hai đứa cách nhau chỉ một hàng râm bụt nhưng chưa bao giờ tôi sang nhà cậu ta chơi. Tôi ghét Quân một phần vì hay bị mẹ so sánh với cậu. Phần do cậu là một đứa con không cha. Ở quê tôi, việc một người phụ nữ không chồng mà có con thì sẽ bị mọi người bị xa lánh và chỉ trích. Mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng việc mẹ Quân làm vợ cho trăm họ thì tôi không hề thích tí nào. Mọi người trong xóm đều cho cô là một điều không tốt. Việc gặp cô vào sáng sớm được coi là đen đủi. Bởi vậy, dù Quân có thể là một người bạn đáng tin cậy đi chăng nữa thì tôi cũng không ưa Quân.
Ngôi nhà nhỏ của Quân gần như bị cô lập với cả xóm. Ngoại trừ những lần người ta đến để hỏi tiền nợ hay nhờ mẹ nó làm công. Cả ngày hầu như cửa đều được khép hờ. Thỉnh thoảng mẹ tôi có sai tôi sang để cho trái cây thì tôi cũng chỉ đứng ở ngoài mà kêu vào. Khi đó cậu ta sẽ vui vẻ chạy ra nhìn tôi cười và không quên mời tôi vào. Nhưng đáp lại nụ cười thân thiện từ Quân, tôi lại chạy một mạch về nhà và không quên văng lại một câu ngắn củn: Còn lâu!
Có lẽ những suy nghĩ của tôi về Quân cũng không hề thay đổi nếu giữa chúng tôi không xảy ra một việc mà tôi chưa hề nói cho ai cho đến tận bây giờ.
Đó là một buổi chiều muộn cuối thu. Sau khi tôi học hết tiết năm thì trời cũng nhá nhem tối. Không khí trong lành và thoang thoảng mùi thơm nhè nhẹ của hương lúa đang trổ đòng. Lũy tre kẽo kẹt. Tiếng chó cắn nhau kêu ăng ẳng. Con đường từ đầu làng đến nhà tôi khá vắng. Hai bên đường chỉ um tùm là tre và cỏ dại. Mùa mưa người ta cũng ngại đi trên con đường này vì sợ gặp phải oan hồn của cô Sáu, một người phụ nữ trẻ đẹp đã tự tử và chết ở đây. Bởi vậy, tôi cố đạp xe về nhà. Nhưng chiếc xe đạp trở chứng thủng lốp.
Tôi thoáng trong đầu những hình ảnh rùng rợn về những bóng người mặc bộ đồ trắng, tóc dài tới cả gót chân dần dần định hình một cách rõ nét trong tâm trí tôi. Đang dắt vội chiếc xe đạp thật nhanh để về nhà thì trước mặt tôi hiện lên là hình ảnh của một người đàn ông ốm yếu. Ông ta đang say rượu và nằm cong veo bên lề đường. Có vẻ người đàn ông đã quá say và không thể tự về nhà được. Phần vì sợ, phần vì muốn về nhà sớm nên tôi lờ đi ông ta và dắt xe đạp đi tiếp. Đi được một đoạn thì tôi quay trở lại vì cảm thấy không an tâm. Và những gì xảy ra trước mắt khiến tôi vô cùng xấu hổ.
Trước mặt tôi là hình ảnh Quân đang loay hoay gọi người đàn ông tỉnh dậy. Hai người đã nói điều gì đó một hồi lâu. Sau đó, người đàn ông và Quân dìu nhau đi về phía làng.
Không dám bước ra giúp Quân, tôi núp trong bụi cây một hồi lâu. Đợi cho bóng Quân và người đàn ông nhỏ dần về cuối xóm, tôi mới lững thững dắt xe về.
Vừa đến cổng, tôi đã nghe tiếng nói chuyện giữa mẹ với một ai đó có vẻ thân mật. Mẹ bảo đó là bác tôi. Bác đi đám cưới ở xóm bên và ghé vào nhà tôi chơi. Nhưng vì uống quá nhiều rượu nên đã trúng ban trên đường. Nếu không gặp Quân thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Mẹ tôi vừa nói vừa rơm rớm nước mắt. Tôi còn nhớ lúc đó, tôi đã không nói nên lời nào. Mắt tôi rưng rưng và tôi òa lên khóc nức nở. Tôi thấy mình thật tệ và cảm giác ăn năn cứ thế dâng lên.
Từ đó, tôi dần dần thay đổi thái độ với Quân. Những lúc rảnh rỗi, tôi thường sang nhà cậu ta để giúp Quân học tập. Và việc học của cậu ngày một tiến bộ. Những ngày đến trường tôi không phải lo lắng về việc đi trên con đường vắng bởi Quân luôn đồng hành cùng tôi. Sự quan tâm của Quân đã giúp tôi thay đổi rất nhiều về cách nhìn nhận về mọi người xung quanh. Tôi không còn khinh bỉ mỗi khi thấy mẹ cậu nữa. Mà thay vào đó là sự cảm thông và quí mến cô. Mẹ tôi cũng không còn so sánh tôi với Hư

1[2]3
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)