cậu hơn Thảo Linh, tớ tin mọi việc sẽ không lặp lại như cũ.
- Chúng ta đã đi quá xa mất rồi, không thể quay lại được nữa. Tớ cũng không muốn phải giấu kín lòng mình. Hứa với tớ, sẽ nắm tay tớ thật chặt dù có chuyện gì xáy ra nhé. Tớ cũng hứa với cậu là sẽ không để bất cứ một tin đồn nào ảnh hưởng đến chuyện của chúng ta cả.
- Tớ hứa.
Diệu Chi mỉm cười nhẹ nhõm, ngước mắt lên ngắm bầu trời đêm trên cao. Cuối cùng thì kế hoạch khổ ải và tốn công sức giành lại Tùng Anh đã thành công. Tình cảm bảy năm qua chôn giấu giờ đã được đền đáp. Có lẽ Tùng Anh không nhớ, lần đầu tiên thấy Tùng Anh trong bộ đồ hoàng tử, được nắm đôi tay mềm của cậu múa ở buổi văn nghệ của quận, trái tim cô nhóc Diệu Chi đã có những xao xuyến đầu tiên. Cậu quá đẹp và quá hiền, không giật tóc cô, không trêu cô hay xô ngã cô mà dịu dàng nắm tay cô cười động viên, giúp cô bình tĩnh múa trước sân khấu đông nghẹt người và ánh đèn chói ngợp. Cô đã ủ kín tình cảm với cậu, nâng niu cậu trong những giấc mơ và chưa một lần dám thổ lộ vì sợ giấc mơ đẹp đẽ mỏng manh kia vỡ tan mất. Thế mà Thảo Linh, cô nàng tỉnh lẻ kém hẳn cô về ngoại hình và gia thế lại là người nắm tay hoàng tử của cô tung tăng ngoài kia. Thảo Linh đã phản bội tình bạn mà cô trân quý và mặc cô xót xa đứng bên lề tình yêu lặng câm. Cô phải giành lại những gì Thảo Linh đã lấy của cô. Đôi lần, lương tâm lên tiếng yêu cầu cô dừng lại, Thảo Linh không có lỗi. Nhưng khi thấy họ quấn quít yêu thương thì ghen tuông dâng lên che mờ tất cả. Mọi việc đã qua rồi, từ đêm nay, cô là công chúa ngoài đời thực, không phải chỉ ngắn ngủi trong một bài múa hoặc ảo diệu trong những giấc mơ.
***
Quán cà phê ven hồ mát lạnh. Những dây đèn màu nhấp nháy vui mắt như đang cố dỗ dành cô gái nhỏ. Vai cô rung lên nhưng cô không hề khóc.
Tùng Anh, người mà cô vượt qua hết những định kiến bản thân để tỉ mẩn yêu thương đây sao? Người mà mới đây thôi còn nhấc bổng cô lên cao, xoay tròn cho đến khi cô ngây ngất rồi thầm thì vào tai cô rằng cậu quá yêu cô mất rồi đây sao? Diệu Chi, người bạn mà cô yêu quý hết mực và từng muốn bảo vệ và gìn giữ đến hết đời đấy sao?
Chỉ có gió lấp đầy lồng ngực tan vụn ra thành từng mảnh nhỏ của Thảo Linh. Gió thổi tung những lọn tóc, thổi bay những giọt nước mắt chưa kịp tràn lên bờ mi. Cô đã kìm nén để không bước ra từ bóng tối và tặng Tùng Anh anh một cái tát thật lực, lẽ ra cô nên làm thế. Hay túm lấy cánh tay cậu mà gào khóc tại sao tại sao? Hay là quay sang phía Diệu Chi mà la hét cho thỏa những ức chế trong lòng. Mớ cảm xúc xấu xí sâu trong cơ thể cô không ngừng kêu gào đòi giải thoát. Nhưng cô nén lại, ngồi lặng yên đếm những vạt màu vui mắt nhấp nháy đậu trên ly nước. Xanh rồi đỏ rồi vàng. Một người phục vụ thô lỗ lấy chổi quét mạnh lên chân của cô, miệng dấm dẳng: Quán đóng cửa rồi đấy!
Cô ngẩng lên nhìn chằm chằm vào mặt anh nhân viên trẻ. Bao mớ cảm xúc cô đã gắng bình thản nén sâu bỗng nhiên bùng nổ không cách gì chế ngự được. Cô gào khóc, cô quát tháo như điên loạn. Người quản lý đến, liên tục xin lỗi rồi ngượi phục vụ trình bày gì đấy. Đầu cô đau nhức không thể nghe thấy họ nói gì. Và vai cô đau nhói, hình như cô ngã quỵ xuống nền gạch. Buổi sáng hôm sau tỉnh giấc, có một phiếu uống nước miễn phí rơi từ chăn xuống, cô cầm lấy ngắm nghía rồi chua xót mỉm cười. Cô luôn sống bên lề những bon chen, luôn nhường nhịn, luôn tin tưởng và giờ cô được gì? Nếu đấu tranh mà làm bản thân bớt đau thì tại sao cô còn im lặng?
***
Cặp đôi mới ban đầu còn e dè tung những status nhung nhớ vu vơ, sau dần thì facebook cập nhật liên tục hình ảnh họ chụm đầu bên ngọn nến hạnh phúc, họ cõng nhau đi giữa đồng cỏ xanh... Đã có những cái nhìn thương hại cho sự đi về cô độc lặng câm của Thảo Linh. Nhưng vết thương trong lòng cô kéo da non nhanh hơn cô tưởng. Kỳ thi đến gần và nỗ lực nâng điểm tổng kết khiến cô bận rộn quên đi khoảng trống hun hút hai bên.
Tiệc sinh nhật một cậu bạn cùng lớp kết thúc khá muộn, các anh chàng ngựa non háu đá ra sức chứng tỏ bản lĩnh cạn ly nên giờ lăn lóc nôn ọe các kiểu, báo hại các cô nàng vất vả phân chia nhau đưa các chàng về nhà, những chàng nhà xa quá hoặc say quá thì được tống thẳng lên taxi. Thảo Linh sau một lúc ngần ngừ cũng tiến vào góc phòng, nhấc Tùng Anh dìu ra xe. Cậu chàng nồng nặc hơi men cứ nhất mực ôm lấy Thảo Linh không chịu buông. Cô khó chịu để mặc cậu ngã nhào xuống nền, miệng không ngớt kêu gọi tên Thảo Linh. Đêm ấy bầu trời bình yên nhưng cộng đồng những con cú đêm lướt facebook thì nổi sóng. Tùng Anh trong cơn say đã thay đổi avatar cậu và và Diệu Chi cười hạnh phúc bằng hình ảnh Thảo Linh cô đơn ngồi vẽ với dòng caption không thể không gây bão: Mizz ya, first luv (Miss you, first love).
Diệu Chi đang tận hưởng kỳ cuối tuần ở quê ngoại. Gọi điện mãi cho Tùng Anh không được, cô vào facebook lướt tin. Chỉ mấy giây sau, cái điện thoại nằm vỡ tung tóe ở góc phòng. Cô tức tốc quay về thành phố trong đêm. Sáng ra, mặt mày bơ phờ vì mất n