pacman, rainbows, and roller s
Tóc ngắn, vai gầy

Tóc ngắn, vai gầy

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 601

Tóc ngắn, vai gầy

là một người cô ngàn lần không thể nghĩ tới: Cô Dâu.
Chị ấy vẫn thế. Vẫn đẹp và đằm thắm. Chị mỉm cười với cô. Chị cười hiền lắm. Chị hiền nên anh yêu, anh cưới. Thật muốn hỏi chị về anh nhưng can đảm không có đủ cho cô mở lời. Chị đẩy về phía cô một chiếc hộp giấy và một phong thư. Chị nói:
- Anh ấy và tôi yêu nhau 3 năm nhưng chúng tôi đã chia tay từ trước khi tôi lên đường đi du học. Chúng tôi vẫn liên lạc với nhau như những người bạn. Sau đó một thời gian anh ấy phát hiện ra mình bị ung thư máu. Bác sĩ nói anh ấy không có nhiều thời gian. Đó cũng là lúc cô xuất hiện. Anh ấy nhờ tôi chuyện thiệp cưới và rời ra nước ngoài. Sau khi rời đi 6 tháng thì anh ấy...
Câu nói bỏ lửng như cơn gió thoảng qua tai Vai Gầy, tách cà phê rơi tuột xuống đất, tiếng vỡ một lần nữa như cứa đứt tâm can cô. Nỗi đau còn lại gì khi nó xuất hiện lần thứ hai?
Cầm chiếc hộp giấy đổ ra là 88 tờ giấy vàng ghi ba chữ Em Thích Anh và 103 tờ giấy ghi hai chữ Yêu Anh. Là nét chữ tròn xoe của cô. Là những ngây ngô khờ dại những ngày đầu yêu anh. Là những mảnh ghép trái tim cô mà anh vẫn nâng niu bấy lâu nay. Là những đớn đau tới quằn quại mà cô không thể nói ra bằng lời hay nước mắt.
Lại một mình cô thẩn thơ giữa dòng người vội vã, ngược xuôi.
"Nợ nhau tình yêu nhưng vẫn rời xa
Dõi theo dù ngược lối, dù đôi chân em mệt mỏi
Dõi theo anh, từng bước đi cho quên dần lối..."
Cùng một người, cùng một tình yêu, anh lại rời bỏ cô lần thứ hai. Lần này anh dập tắt mọi hy vọng vốn mỏng hơn sợi chỉ trong cả trái tim và lý trí của cô.
Nỗi đau kéo dài hơn nỗi buồn. Kéo xuống tận từng ngóc ngách, từng mạch máu, từng tri giác của cô.
Mái tóc ngắn lửng lơ bay bay trong gió, đôi vai gầy thôi run rẩy. Cô bước từng bước lên lan can sân thượng của một tòa nhà cao ốc. Từ nơi cao ngất này cô nghĩ mình có thể chạm tới anh, chạm tới nỗi đau khắc sâu trong nỗi nhớ nơi tâm can mình. Liệu anh có phải là một ngôi sao nào đó trên kia? Đôi mắt cô ngây dại, nụ cười cô ngớ ngẩn, cô đưa tay với mãi ngôi sao trên cao ấy. Với mãi, với mãi, cho đến lúc bàn chân cô trượt khỏi lan can, rơi xuống.
Trên môi cô vẫn hiện hữu một nụ cười ngọt như nắng giữa đêm đông. Cô thấy anh rồi, cô có thể ở bên anh một lần nữa rồi.
"Cô bé của anh.
Lúc em đọc được những dòng chữ này là lúc anh đang ở ngay bên cạnh em, chỉ là em không nhìn thấy thôi, nhưng em sẽ cảm nhận được. Vậy nên, em đừng khóc.
Xin lỗi em vì biết bản thân mình không thể ở bên em nhưng lại ôm ấp tình yêu của em.
Ngày đầu gặp em không phải lúc chúng ta ở công ty. Anh nhớ một cô bé tóc ngắn, dáng người bé nhỏ ngày nào cũng chạy tới giúp việc ở cô nhi viện gần nơi anh tới khám bệnh. Anh từng nhớ nhung nụ cười ngọt hơn nắng của một cô bé anh chưa từng biết tên, đoán chừng cô bé ấy mới 19, đôi mươi.
Cho tới ngày gặp em ở buổi phỏng vấn xin việc, anh nghĩ, có lẽ em là món quà cuối cùng Ông Trời tặng cho cuộc đời anh.
Những ngày bên em là những ngày anh rất hạnh phúc.
Bên em, điều duy nhất anh hối tiếc là không thể làm cho thời gian dừng lại.
Em từng hỏi anh có thể để em làm kẻ thứ ba cướp anh về bên em hay không? Không cần thiết, vì anh luôn ở bên em, sẽ mãi bên em. Trong trái tim em. Cho tới lúc em không cần nữa, anh sẽ rời đi.
Cô bé, những ngày này em có còn khóc vì anh nữa không hay đã cất anh ở đâu đó xa xôi rồi?
Anh thật sự rất nhớ em, cô bé.
Anh xin lỗi khi không thể bảo vệ em dù chính anh cũng mong muốn điều ấy tới vạn lần.
Đừng đợi anh, cô bé. Cất anh đi, cất kĩ vào. Dành trái tim và nụ cười của em cho người có thể ở bên và bảo vệ em suốt đời.
Cuối cùng, Vai Gầy của anh: Anh yêu em!"
Uyên Nguyễn








1 234[5]
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)