XtGem Forum catalog
Tôi làm gia sư

Tôi làm gia sư

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 153

Tôi làm gia sư


Anh đẩy em vào chỗ chết rồi. Tưởng chuột sa hũ nếp , mang ơn anh không hết, ai ngờ giờ lại rơi vào hang yêu.
***
- Dậy đi, có việc cho chú làm rồi đây.
Cuộc gọi của anh Lâm khiến tôi tỉnh cả ngủ. Cái giọng ồm ồm rền rĩ của anh nhiều lúc khiến tôi phát sợ. Lắm khi trong nhiều cuộc vui, cái vỗ vai và chất giọng oanh vàng của anh khiến thằng em như tôi đây suýt đánh rơi mất miếng đậu phụ đang cắn dở.
Nói vậy chứ ngoài cái chất giọng đặc biệt đó ra thì anh hiền như ma sơ. Anh Lâm quen tôi trong mấy trận bóng giao hữu giữa các khoa với nhau. Khoa Xây dựng của tôi hay thắng khoa Điện tử của anh, cộng thêm cái miệng leo lẻo hay chọc ghẹo của tôi khiến anh nhiều lần thề sẽ báo thù tôi bằng mọi giá. Báo thù đâu chả thấy, chỉ thấy tôi hay nhờ anh giúp tía lia.
Đợt này tôi phát hoảng vì viện trợ của gia đình cứ bị hao hụt trầm trọng, tằn tiện chi tiêu, ăn chực, ăn ké bạn bè đến mức chai mặt nhưng vẫn không giải quyết được vẫn đề, tôi đưa ra một quyết định quan trọng:đi làm thêm. Nghĩ là làm, tôi nhờ anh Lâm vì anh có quen người bạn làm ở trung tâm gia sư. Nghĩ chắc không có cơ may nhưng không ngờ anh gọi tôi sớm thế.

 
- Ủa, có liền hả anh, sao..nhanh dữ vậy?
- Chậm mày cũng nói, nhanh mày cũng nói là thế nào. Mà mối này xương lắm, mày ngó nhận được không đó?
- Đói quá đầu gối phải bò anh à, có việc là vui rồi.
- Chú nói đấy nhé, anh không ép buộc đâu. Chiều mai đi làm luôn, được không?- anh Lâm cười bí hiểm.
Chép vội địa chỉ vào giấy, tôi thả người cái phịch xuống giường, ngó lên trần nhà. Trên đó mạng nhện bám đầy, có gì mà nhìn. Ngày mai tôi đi làm gia sư rồi sao, cầu trời khấn phật cho mọi việc suôn sẻ.
Công nhận đi dạy đã khó một mà tìm ra địa chỉ nhà còn khó mười. Sau một hồi loanh quanh trong mấy cái hẻm, cộng thêm cái miệng hỏi hết công suất tôi cũng tìm ra được nơi mình cần đến.
Mấy người giàu đã xây nhà đẹp thì xây ở mặt tiền luôn đi, xây chi trong hẻm khó kiếm vầy trời. Nhấn chuông muốn trật khớp tay, cuối cùng cũng có cô bé xinh xinh ra mở cửa:
- Ông kiếm ai?
- Bộ tôi già lắm sao mà kêu tôi bằng ông- tôi nghĩ nhỏ nhỏ này chắc bị chập.
- Em đọc sách thấy người ta hay kêu vậy mà. Chớ ông muốn em kêu là gì?
- Ờ...kêu tôi là anh đi
- Vậy anh kiếm ai?
- Cho tôi hỏi đây phải nhà cô Xuân không, tôi xuống dạy học- Tôi bối rối.
- À, ra thế, cô Xuân đi chợ rồi, xíu nữa về đó. Anh vào nhà chơi đi- cô bé cười khúc khích.
Tôi dắt xe vào mà hơi chột dạ, trong lòng sợ sệt, lúng túng đặt bàn tọa xuống chiếc ghế nệm êm như ru.
- Thầy, uống nước đi thầy. Nước tinh khiết em mới tinh chế đó, không có độc dược gì đâu.
Nhỏ này xem phim, đọc truyện bị nhiễm chắc luôn nè. Tôi cam đoan là vậy.
- Cô Xuân đi chợ lâu không em. Mà tôi chỉ là sinh viên, em gọi bằng thầy tôi ngại lắm.
- Đã dạy là phải gọi bằng thầy, mà ngó bộ thầy mới đi dạy lần đầu hay sao mà thầy ăn mặc gì kì vậy- Tôi phát hoảng bởi cặp mắt sắc lẹm đang lia từ đầu xuống chân.
Tôi ngó lại bộ dạng của mình:tóc húi cua, áo sơ mi trắng gọn gàng, quần tây đen. Có gì mà kì.
- Kì là kì sao? Tôi ngớ người.
- Đôi tất thầy đa sắc màu kìa. Cô bé cười khúc khích.
Ngó xuống đôi chân tôi muốn độn thổ. Ngủ trưa dậy trễ, tôi quýnh quáng lên thành thử mang tất chiếc đen chiếc trắng mà không biết.
Cũng may có tiếng mở cửa, chắc cô Xuân về, tôi mừng húm.
- Dạ, con chào cô, con là Hoàng, sinh viên xuống đây dạy thêm ạ. Có tạo vẻ mặt hiền hậu nhất, tôi lí nhí chào cô.
- À thế à, cháu đến lâu chưa. Ly sao không đưa thầy lên phòng- Cô Xuân lật đật đặt giỏ xuống, đưa ánh mắt về cô bé kia.
- Thầy hỏi mẹ chứ đâu có hỏi con.
Tôi bắt đầu thấy chóng mặt, toàn thân như bị ai đấm. Nhỏ này là học trò của tôi sao, không lẽ yêu quái đã bắt đầu hiện hình.
- Con bé này kì, để thầy dạy sớm về sớm, trễ việc của thầy thì sao- cô Xuân rót thêm nước cho tôi.
- Nam nữ ở trong phòng khi bố mẹ vắng nhà là rất nguy hiểm . Nhìn thầy con nghi lắm.
Lần này thì tôi suýt phun hết nước trong mồm ra.
***
- Nhỏ đó có làm khó chú không?
Một lần nữa, tôi suýt đánh rơi miếng đậu phụ. Cứ như trời xui đất khiến, hễ tôi đang nhâm nhi món đậu phụ lướt ván là lại vinh hạnh nghe giọng oanh vàng của anh Lâm:
- Anh đẩy em vào chỗ chết rồi. Tưởng chuột sa hũ nếp , mang ơn anh không hết, ai ngờ giờ lại rơi vào hang yêu.
- Anh đã bảo sẽ trả thù chú mà. Nói vui thôi, gắng mà dạy cho tốt. Nhỏ đó nhiều đứa bỏ của chạy lấy người rồi. Hy vọng là chú không đến nỗi khốn khổ như vậy- anh Hùng lay lay vai tôi tỏ vẻ thương cảm.
Tôi cười mà như mếu. Món đậu ph

[1]23
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)