Trò đùa trẻ con

Trò đùa trẻ con

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 277

Trò đùa trẻ con

anh đã làm với cái máy tính yêu quý của anh ấy"
Đứng sững. Huy lại ngơ người trước sự uy hiếp của con mèo nhỏ này.
Khoanh tay trước ngực, tiểu ma nữ hằm hè : "anh biết anh hai em yêu máy tính hơn yêu người rồi đó..."
"Nhưng mà anh giúp em thế nào đây, cái gì mà hẹn hò... thôi, anh trai đi làm lấy tiền đưa em gái đi vi vu lấy cảm hứng viết là được ha. Mà em sắp thi rồi, không lo ôn thi mà suốt  ngày viết lách thế..."
Cầm điện thoại.... "a lô, anh hai à... à, anh Huy bảo có chuyện thú tội.....um...um".
Bịt mồm con mèo lại cho khỏi kêu ngao ngao, Huy nhanh chóng giật lấy cái điện thoại, tắt đi. Anh lầm bầm, lại chịu thua nhóc con này.
Cô cười khoái chí.
"Anh đừng lo, nhanh nhất là 1 tuần, chậm nhất là 1 tháng thôi mà.... upaaaa, từ giờ anh là người yêu của em"
Bực không bực được, quát không quát được, cũng không thể nhận lời cái trò trẻ con này.... Rồi chợt, Huy nhớ ra.
"à, haha... em định lừa anh đúng không, hôm nay chưa câu được con cá nào hả. 1/4 tuyệt đối không thể tin bừa, đặc biệt là em, nhóc con."
Tức giận, khoanh tay, giậm chân huỳnh huỵch. Cô như đứa trẻ ... đi lừa người ta nhiều quá, giờ nói thật không ai tin.
"Em không lừa anh. Em thề, em đang vô cùng, vô vô cùng nghiêm túc."
"...."
"Anh im lìm gì vậy....à, anh chỉ là giúp em có cảm giác hẹn hò để em viết thôi mà, có phải là làm người yêu thật đâu. Anh hai sẽ không biết đâu, sẽ không có chuyện gì cả. Sau khi em viết xong, anh sẽ lại là anh hai phẩy mà..."
Ôm đầu, anh thực sự bị con mèo này kêu ngao ngao bên tai, đến loạn cả đầu rồi.
"Em... thật hết trò rồi à. Bộ em chưa yêu ai hết hả? Mà có bao nhiêu nhóc con bằng tuổi em, sao không giơ nanh vuốt ra vồ lấy 1 con chuột nào mà chơi, lấy anh ra làm chuột bạch. Anh..."
"ya ya ya... òa, anh hai phẩy không sợ em, cũng không sợ anh hai ăn thịt vì quấy cái máy tính yêu quý của ông ấy ha...."
Lại im lặng.
Cô tiếp tục công kích :
"upaaa à, đó là em tin anh mà. Anh xem, giờ xã hội đại loạn, em lại nhỏ nhoi yêu đuối như thế, nhỡ bị lừa bán đi thì sao. Em chả có thì giờ yêu đương với ai cả. Mà, bọn con trai bằng tuổi... em thực sự cảm thấy như là chị chúng nó. Thật quá trẻ con... túm lại, em sẽ không làm phiền anh mà. Xem nào....à, em cũng không biết bọn trẻ yêu nhau chúng nó đi đâu làm gì, thôi cứ như một số phim Hàn em thích đi, hehe..."
Sự phấn chấn của cô bị cắt đứt bởi tiếng than thấu trời của anh.
Chỉ có thể âm thầm khóc, thiên a, sao lại có thể tống xuống đất một con mèo thành tinh, quấy phá cuộc sống của các anh trai nó thế này.
...
Cứ thế, trò đùa trẻ con bắt đầu, từ ngày cá tháng tư.

Sau đó, là chuối ngày không biết là vui hay buồn, là phúc hay họa, nên cười hay nên khóc của Huy.
Đường đường là trưởng phòng kinh doanh của một công ty liên doanh với nước ngoài, đã qua cái tuổi có thể lê la quán vỉa hè, ăn hết quà vặt này đến món ăn khác, lại phải cúi đầu chịu thua một cô nhóc 18 tuổi, cùng cô lang thang mỗi tối.
Nhưng cũng phải cảm ơn cô nhóc, làm anh sống lại thời sinh viên. Lê la các quán cóc, ra công viên uống café bệt, đi hội chợ sinh viên...
10h tối ngày thứ 15 kệ từ hôm làm "người yêu"của cô nhóc, anh nghĩ thực sự không thể tiếp tục được nữa. Thiên Bình đã nghi ngờ việc "mờ ám"hai người đang giấu giếm. bạn bè thì thắc mắc, sao suốt ngày thấy đi với cô nhóc Thiên An này, bỏ cả vài bữa tụ tập ăn nhậu cùng anh em...
Đang tính xem nên chấm dứt chuyện này thế nào, thì cô gọi điện.
"upaaa, anh ra nhà thờ Đức Bà đi"
"em lại định làm gì thế, có biết mấy giờ rồi không."
"người yêu à, em đang ở đó, anh ra điiiii màaaaaaa "
Lại thế nữa, lại giở cái giọng "dụ dỗ"ra. Anh già thật rồi sao, cứ nghe cái giọng thánh thót ngân dài này, lại muốn bất chấp mọi việc mà chạy ngay đến... không, lần này không được nhường nhịn, An An của anh bị chiều quá thành hư rồi.
"anh không đến đâu, em về nhà đi, Bình lại chẳng chạy nhặng lên đi tìm em rồi đấy. mấy tuổi rồi, còn bày trò trẻ con."
Cúp máy. Anh ngồi thừ người trên ghế. Rồi lại hoang mang không hiểu mình vừa làm gì.
Kim đồng hồ quay tròn...quay tròn. Đầu anh cũng đang xoay mòng mòng. "Muộn như thế còn ra đường, thật đáng đánh đòn... mà con bé làm gì ở đó không biết... không biết về nhà chưa..."
Anh gọi cho Bình.
3 phút sau, đã có người đến giày không kịp đeo, quần áo không kịp thay, phóng xe ra khỏi nhà.
Sài Gòn về đêm, vẫn ồn ào náo nhiệt, còn sôi động hơn ban ngày.
Nhà thờ Đức Bà, âm nhạc rộn ràng. Từng vòng tròn người quây quanh một ban nhạc đường phố nào đó. Tiếng đàn, tiếng hát, tiếng người nói x

1[2]345 .. 7
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)

XtGem Forum catalog