Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Anh mới bỏ việc, mình yêu nhau nhé!

Anh mới bỏ việc, mình yêu nhau nhé!

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 205

Anh mới bỏ việc, mình yêu nhau nhé!

hì sao? Hoặc cũng không cần thiết phải có mấy thứ điểm đó.
Động tác đặt bút xuống của Thanh Hạ đã khuyến khích sự tự tin của anh để anh có thể trả lời cho những câu tiếp theo:
- Ai nói tham gia chỉ để lấy điểm nào? Cái nhìn thật thiển cận, có những thứ em nhận được nằm ngoài dự liệu của em, đôi khi em sẽ không gọi tên được nó nhưng thật sự là em đã nhận. Có người bảo là mối quan hệ, có người gọi là kinh nghiệm nhưng theo anh thứ đó ý nghĩa hơn nhiều.
Thanh Hạ chống tay lên má suy nghĩ. Động tác ấy của cô khiến Vi Quân như muốn nhũn người xuống, thật sự rất đáng yêu, đáng yêu như chính giọng nói có phần gai góc của cô vậy.
- Em không hiểu, anh gọi tên thử xem?
Vi Quân lòng như nở hoa khi Thanh Hạ đã chịu nói chuyện nhẹ nhàng hơn. Anh suy nghĩ chốc lát rồi nhún vai:
- Có thể là vận may chăng? Một thứ vận may chưa gọi được tên và có thể thay đổi điều gì đó. Ra ngoài đôi khi đơn giản chỉ để tìm vận may.
Thanh Hạ bỗng có vẻ ngạc nhiên khi anh nhắc đến từ "vận may":
- Vận may? Đi tìm vận may?
Vi Quân cười:
- Phải! Ai mà biết cuộc sống này sẽ kết thúc thế nào?
- Cuộc sống này kết thúc?- Thanh Hạ một lần nữa ngạc nhiên.
Vi Quân không hiểu tại sao cô lại phản ứng như vậy nhưng anh tin chắc đó là phản ứng tích cực. Thanh Hạ lại đang suy nghĩ, cô lại nhìn anh, ánh mắt lần này khác lắm. Rồi đột nhiên cô thu xếp sách vở lại, đứng dậy chuẩn bị bước đi. Vi Quân hoảng hốt đứng dậy theo:
- Có chuyện gì vậy? Anh nói gì sai sao?
Thanh Hạ chỉ lên Nội quy phòng đọc, giọng nói lạnh tanh:
- Điều 3!
Vi Quân ngỡ ngàng:
- Nhưng... nhưng...
Rồi Thanh Hạ đột nhiên mỉm cười, giọng nói đầy ấm áp:
- Em muốn nghe nhiều hơn về những thứ gọi là Vận may, cuộc sống kết thúc hay anh có thể giải thích cho em thế nào gọi là "người dẫn đầu của những người dẫn đầu". Ở đây làm sao nói chuyện được.
Vi Quân thở phào nhẹ nhõm, nói thật, Thanh Hạ đúng là cái bình nóng lạnh. May mà anh có trái tim khỏe mạnh.
Có một cô gái bước đi, chàng trai bước tiếp sau lưng. Rồi không đợi lâu, họ cùng sánh bước.
***
Bà Hạ Lan - Bắt đầu...
Bà Hạ Lan rất vui mừng. Cô con gái bà đã thay đổi, sự thay đổi ấy diễn ra không nhanh không chậm, nó cứ từng cơn từng cơn mang lại hạnh phúc cho bà. Thanh Hạ cười nhiều hơn, nói nhiều hơn và tình cảm mẹ con dường như càng lúc càng được thắt chặt. Còn nhớ cái ngày ấy khi Thanh Hạ đặt câu hỏi, bà đã bất ngờ thế nào.
- Mẹ có nghĩ trên trái đất này có ai đó đồng điệu về suy nghĩ không?
Bất ngờ không phải vì câu hỏi mà chính bởi mấy năm nay, Thanh Hạ chưa hỏi bà câu nào ngoài những thứ rất vụn vặt trong cuộc sống. Đây không chỉ là câu hỏi, nó còn là sự sẻ chia, sự kết nối.
- Có đó con, có thể gọi là tri âm, tri kỷ thì không phải ai cũng tìm ra đâu.
- Nếu con tìm ra thì có gọi là vận may không?
Bà Hạ Lan mỉm cười:
- Vận may ấy còn hơn cả trúng số độc đặc ấy chứ.
Hai mẹ con cùng cười, ngôi nhà ấm lên đôi chút, bà Hạ Lan thấy lòng mình ngập tràn sự hy vọng. Những ngày sau đó, những tuần sau đó Thanh Hạ từng bước từng bước mang lửa về ngôi nhà hai mẹ con. Đó là cái ôm từ sau lưng, đó là nụ cười thường trực trên môi, đó là sự nũng nịu như những ngày còn thơ bé. Bà Hạ Lan thật sự mãn nguyện, như một phép màu. Bà nhớ như in từng lời nhắn mà bà nhận được từ Thanh Hạ.
"Cuộc sống ngắn ngủi mà những người mình yêu thương còn ngắn ngủi hơn, ở bên con mãi mẹ nhé".
"Con sẽ trở thành một người đàn bà thành công và hạnh phúc như mẹ, hãy tin ở con".
Còn nhiều lắm, thỉnh thoảng bà lại nhận được vào mỗi buổi sáng thức dậy. Thanh Hạ đang dần có mục tiêu, động lực trở lại. Cách nó bước đi nhanh nhẹn, tràn đầy sức mạnh vào buổi sáng và trở về đầy vui vẻ, tự tin vào buổi chiều khiến bà hạnh phúc ngập tràn- con bà đang sống, sống như những con người khác. Sự thuận lợi mà bà dành trọn cho Thanh Hạ không phải là liều thuốc khiến nó mụ đi như bà đã nghị, một người đã có tất cả thì không có lý do phải phấn đấu để có những thứ mình đã từng sở hữu. Thứ Thanh Hạ thiếu duy nhất giờ đây chỉ là một bờ vai, một bờ vai nó có thể dựa vào và xứng đáng với danh giá của gia đình. Chỉ nghĩ đến viễn cảnh Thanh Hạ sánh đôi bên một doanh nhân thành đạt, là con trai của ai đó trong những người bạn của bà thì trái tim bà lại dâng trào hạnh phúc. Nhưng niềm hạnh phúc ấy bỗng có mùi đe dọa khi con gái bà thủ thỉ:
- Có lẽ con gái mẹ đã biết yêu rồi mẹ à.
- Sao con nghĩ vậy?
- Mẹ phải hứa là không lo lắng!- Thanh Hạ nhìn vào ánh mắt bà Hạ Lan đầy hy vọng.
- Mẹ hứa! Sao mẹ phải lo lắng? Con gái mẹ lớn rồi mà!
Thanh Hạ gật đầu rồi ngượng ngùng:
- Anh ấy là một người tốt, con nói thật là chưa ai có thể hiểu con và khiến con phải thay đổi nhiều như vậy.
- Rồi...?
- Anh ấy học khóa trên, cũng là một sinh viên ưu tú.
Bà Hạ Lan cười:
- Có bằng con

12[3]45
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)