Insane
Anh mới bỏ việc, mình yêu nhau nhé!

Anh mới bỏ việc, mình yêu nhau nhé!

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 203

Anh mới bỏ việc, mình yêu nhau nhé!

không?
- Mẹ...
- Không bằng chứ gì! Làm gì có ai hơn con gái mẹ!
Thanh Hạ bĩu môi:
- Mẹ lạc đề rồi. Thật sự là chưa có ai khiến con tò mò như thế. Rất chân thật, chân thành và có trách nhiệm. Trách nhiệm với cả những người không quen biết. Lúc trước con chỉ nghĩ sống sao cho không phải thứ vô dụng, còn anh thì sống sao cho có ích. Mẹ thấy có khác không?- Thanh Hạ kể rành mạch và hào hứng như thể đang nói về người chồng sắp cưới của mình. Bà Hạ Lan cau mày hỏi:
- Thì cũng nên cho mẹ biết cái tên chứ!
Thanh Hạ gãi đầu:
- Vi Quân mẹ à.
- Hai đứa tiến triển đến đâu rồi.
Thanh Hạ nghe vậy đứng dậy quay chỗ khác:
- Mẹ này! Sao con biết tới đâu là tới đâu! Thôi con đi ra ngoài có việc đây! Tối nay con lại kể cho mẹ nghe.
Bà Hạ Lan gật đầu chào tạm biệt con gái. Khi chiếc xe hơi vừa quay bánh ra khỏi sân nhà, bà bấm số điện thoại gọi ngay. Chỉ đổ hai hồi chuông đã có người nhấc máy, bà Hạ Lan ra lệnh đầy giận dữ:
- Cậu tới nhà tôi ngay! Vi Quân.
Căn phòng của người đàn bà thành đạt im lặng đến đáng sợ, Vi Quân đã đến rất lâu nhưng bà Hạ Lan vẫn không nói gì. Bà đưa ánh mắt ngờ vực nhìn Vi Quân một hồi mới lên tiếng:
- Tôi thuê cậu để giám sát Thanh Hạ khi ở trường chứ không nhờ cậu tiếp cận nó và làm những trò mèo này!
Vi Quân chỉ ngồi nghe mà không đáp, bà Hạ Lan nói tiếp:
- Mặc dù Thanh Hạ đã thay đổi, một thay đổi tốt nhưng tôi không thích mối quan hệ cùa hai người. Tôi yêu cầu cậu cắt liên lạc với nó ngay lập tức.
Vi Quân bỗng ngước nhìn bà Hạ Lan:
- Thưa bác, cháu không hiểu!
- Vậy thì thế này nhé, tôi nói thẳng, tiền học phí bao năm qua của cậu là do tôi trả, cậu nợ tôi và cậu trả nợ bằng cách giám sát con tôi. Vì thế mong cậu đừng nghĩ quá xa xôi và bước những bước quá dài, Thanh Hạ cũng chỉ là rung động nhất thời, chỉ cần cậu rời xa nó thì nó sẽ sớm quên cậu thôi.
- Thưa bác, nhưng cháu không thể quên Thanh Hạ được. Cháu cũng không có ý định trèo cao...
- Vậy thì cái này!
Bà Hạ Lan đặt xuống một xấp tiền xanh mới tinh và đẩy về phía Vi Quân:
- Tiền bạc rạch ròi, tôi trả công cậu đã thay đổi Thanh Hạ và một phần dư ra để cậu có cái mà chi tiêu. Từ nay tôi không cần cậu nữa.
Vi Quân đứng phắt dậy lắc đầu:
- Cháu không cần!
- Đừng để tôi phải nặng lời!
Vi Quân cúi đầu chào bà Hạ Lan rồi quay đi. Nhưng bất ngờ thay, Thanh Hạ đã đứng ở đó không biết từ lúc nào, cô đưa ánh mắt nhìn Vi Quân rồi đưa sang mẹ cô. Bà Hạ Lan sợ hãi bước tới chưa nói câu nào thì Thanh Hạ đã quay lưng chạy đi. Vi quân vội đuổi theo, sau lưng anh là tiếng gọi của bà Hạ Lan, không rõ bà gọi tên anh hay Thanh Hạ. Tiếng gọi của bà  cứ vang lên gấp gáp rồi chỉ một mình bà nghe thấy. Một bóng đen trùm lấy quang cảnh trước mặt bà, bà ngã sụp xuống đau đớn. Và sợ. Chưa bao giờ bà sợ đến thế.
***
Thanh Hạ - ...một cuộc tình.
Giả dối, tất cả là giả dối. Thanh Hạ vừa chạy thật nhanh vừa không ngừng suy nghĩ. Những hình ảnh mấy tháng qua cứ thay nhau xuất hiện như một cuộn băng của cuộc đời cô.
Trong cuộn băng ấy, không có đoạn nào là không có sự xuất hiện của Vi Quân. Anh chính là khoảng khắc hạnh phúc hiếm hoi mà Thanh Hạ cảm nhận được từ cuộc đời nhàm chán và vô vị này. Cô đã xem anh như vận may, là người kết thúc cuộc sống cũ kỹ, bám bụi của cô và cho cô một cuộc sống mới. Đẹp hơn. Đủ đầy hơn. Nhưng tất cả chỉ là giả dối. Có lẽ cuộc sống này cũng như người ta thường nghĩ, tiền có thể mua tất cả, dù là tình cảm, thứ vốn dĩ rất thiêng liêng và cao đẹp.
Nếu mẹ cô không trả lương cho Vi Quân thì anh có thèm để tâm tới một cô gái sống trong nhung lụa, kiêu kỳ như cô?
Nếu mẹ cô không trả lương cho Vi Quân thì anh có quan tâm và lo lắng cho cô như thế này?
Nếu cô không có người mẹ giàu có thì Vi Quân sẽ vẫn bên cạnh cô chứ?
Anh nói anh không trèo cao, anh không cần tiền? Thật không? Thanh Hạ bỗng nghi ngờ tất cả, nghi ngờ cả những lời của Vi Quân khi nãy chỉ là giả dối. Cô tin ai đây trong cuộc sống này? Mẹ cô? Người đã giám sát cô một cách bí mật và toàn diện? Hay Vi Quân? Người giúp mẹ cô giám sát cô?
Thanh Hạ đang chạy qua đường lớn, một cơn gió ở đâu ập đến, một thứ to lớn đang tiến lại gần cô- rất gần- một chiếc xe tải. Thanh Hạ đứng hình nhìn ánh đèn rọi lóa, một câu hỏi chạy xẹt qua tâm trí: "cuộc sống này bao giờ sẽ kết thúc?"
Một sự va đập. Thanh Hạ văng ra, đập mạnh xuống đường, một cảm giác đau nhói xuất hiện ở hai cánh tay, rồi lưng, rồi chân. Đột nhiên cô lại không muốn kết thúc ngay lúc này, có thứ gì đó trong suy nghĩ muốn níu cô lại, Thanh Hạ sinh ra không phải để ra đi như thế này. Cô cố cử động thân mình. Đau. Rát. Và cô chưa chết. Chiếc xe tải đã đi qua, trước mặt cô, đang đè lên cô là một người đàn ông cô quen- Vi Quân.
Anh ta cố g

123[4]5
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)