òn thấy anh rầu rỉ, không còn những statuts nặng mùi ngôn tình của anh trên facebook. Nhưng đâu ai biết rằng, khi đi qua những nơi chốn nhuộm màu kỷ niệm của hai đứa, anh lại thấy tim mình nhói lên. Liệu rằng vết thương trong anh có thể lành. Thời gian nó cho anh những kỷ niệm ngọt ngào với cô, và giờ đây thời gian cũng lấy cô đi khỏi anh. Những kỷ niệm ngọt ngào ấy bây giờ lại là một viên thuốc đắng với anh.
Âm nhạc, ánh đèn, rượu và những cơn lắc lư điên cuồng. Anh bước ra khỏi Bar khi đồng hồ bắt đầu quay vòng của ngày mới. Một cô gái đã say khướt va vào anh, ngã xuống. Anh đỡ cô gái dậy, cười nhết mép và hét vào tai cô:
- Không uống được thì đừng có cố.
- Anh kệ tôi. Tôi không cần ai giúp, bọn anh cũng chỉ là một lũ như nhau cả thôi. Tham lam, ích kỷ. Cô hét vào mặt anh và đấy anh ra.
- Nhìn bộ dạng cô xem liệu có lê được về nhà không.
Anh đỡ cô gái lên. Đôi chân của cô như hai cọng bún mềm nhũn, chỉ chờ ngã xuống. Đôi tay của cô như đang dồn hết sức lực cuối cùng mà đấy anh ra. Anh gọi một chiếc taxi, đưa cô vào một nhà nghỉ. Dìu cô gái lên phòng. Đặt cô nhẹ nhàng xuống giường. Cô nặng hơn là anh nghĩ. Anh cũng ngả lưng luôn xuống giường mà thở dốc. Giờ anh mới ngắm nhìn cô. Nhìn cách ăn vận của cô gái không giống như những cô gái anh vẫn thường gặp ở trong bar- khác hẳn với hình ảnh phấn son lòe lét, áo váy hở hang, kệch cỡm mà anh vẫn thường nhìn thấy. Cô có khuôn mặt bầu bỉnh, phúc hậu. Dù chỉ được trang điểm nhẹ nhàng nhưng cô vẫn toát lên vẻ đẹp trong sáng. Anh đưa tay vuốt nhẹ trên khuôn mặt cô, rồi dừng lại trên môi. Anh vuốt ve làn môi nhỏ xinh của cô. Sáng mai tỉnh giấc anh chẳng còn thấy cô gái ở trong phòng nữa. Nhìn quanh phòng chỉ thấy mảnh giấy nhỏ trên bàn mà cô để lại : " Thấy anh ngủ ngon nên tôi không đánh thức anh dậy. Tiền phòng tôi gửi rồi. Cảm ơn anh hôm qua đã giúp tôi, 0978 xxx xxx. Hôm nào anh rảnh, tôi mời anh uống nước xem như cảm ơn anh". Anh nghĩ cô ta sẽ lồng lộn lên khi thấy mình thức dậy trong nhà nghỉ với anh. Nhưng không cô gái cũng lịch sự đấy nhỉ. Anh cười khẩy rồi cũng nhanh chóng rời về để kịp giờ làm.
Cô như một đóa hồng rực rỡ và kiêu hãnh. Cô chẳng thuộc về ai, và cũng chẳng ai thuộc về cô. Nhưng sự kiêu hãnh đó không giúp cô thoát khỏi sự cô đơn. Ừ, thì chỉ là tình nhân, cô đâu có quyền giữ anh ở lại bên mình. Không đòi hỏi, không hẹn ước, không tương lai. Yêu anh cô đã chấp nhận dù có đau thương đến chết cô vẫn phải luôn trong tâm thế không còn được ở bên nhau nữa. Hạnh phúc với cô như giọt nước mát lạnh, có nắm lại cũng trượt trôi đi. Hạnh phúc trong một chốc lát, yêu thương trong một khoảnh khắc, âu yếm trong một hơi thở. Cô đã chấp nhận hết, chấp nhận chỉ để được gì ngoài hai chữ tình nhân. Nhưng ngày hôm nay cô cũng chẳng còn được làm tình nhân của anh nữa. Cô chấp nhận ra đi, trả anh về với vợ con anh. Cô không muốn mình đau thêm nữa, không muốn anh dối lừa người phụ nữ kia thêm nữa và cô càng không muốn những đứa con anh thiếu vắng đi tình thương của người bố. Dù biết anh yêu cô, nhưng cô chấp nhận ra đi. Chấp nhận thương đau. Cô uống, uống cho quên đi hết những buồn đau và quên luôn cả anh, người mà cô đã yêu rất nhiều. Cô muốn thật say, để rồi ngày mai tỉnh dậy, tất cả sẽ chỉ còn là ký ức. Cô chệnh choạng bước đi trên đường. Cô và vào một cái gì đó cứng rắc. Có lẽ vì vậy mà khi cô tỉnh dậy đầu cô vẫn đang còn đau. Cô giật mình khi đang trong căn phòng xa lạ. Mở mặt thật to để nhìn mọi thứ xung quanh. Người đàn ông nằm bên giường bên cạnh. Cô hoảng hốt nhớ lại mọi chuyện tối hôm qua. Cô đã say, người đàn ông này đã đưa cô vào đây. Có một điều chắc chắn là anh ta không làm gì cô, nếu không quần áo của cô chẳng còn nguyên vẹn thế này. Người đàn ông đấy vẫn ngủ say. Thật may mắn cho cô khi gặp được anh chàng này. Cô ngắm nhìn người đàn ông đang nằm đó. Anh cao và đậm người, có khuôn mặt hài hòa và hiền lành. Anh hiền lạnh hay lúc ngủ trông con người ta ai cũng như vậy. Anh giống như một đứa trẻ đang ngon giấc. Nếu không phải là anh thì không biết giờ cô đã thế nào. Chắc chẳng bao giờ cô giám uống say như tối qua nữa. Lần đầu uống rượu, lần đấu say, đầu cô đau, miệng đắng ngắt. Cô ểu oải đi ra về và không quên để lại cho anh mảnh giấy trên bàn.
Ba tháng trôi đi kể từ khi anh và cô chia tay. Anh rời xa dần với những quán Bar ồn ào, với rượu bia và những cuộc tình một đêm. Anh không còn tìm thấy niềm vui ở những chốn ấy, và số tiền anh làm ra cũng không còn đủ để cho anh nướng vào những thứ trước kia anh cho nó là vô bổ ấy. Nỗi đau không còn dằng xé anh. Không phải vì anh hết yêu cô, không phải vì anh thôi nhớ về cô. Đơn giản vì khi người ta sống chung với nỗi đau người ta sẽ quen dần với nó. Nếu bảo anh quên chưa thì chắc hẳn anh sẽ chẳng bao giờ quên được cô. Chỉ là giờ đây anh đã quen với cảm giác nhớ thương về cô. Lòng anh vẫn m