pacman, rainbows, and roller s
Sao Chổi, anh yêu em!

Sao Chổi, anh yêu em!

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 267

Sao Chổi, anh yêu em!

ăn ngô nướng. Chị và cô vẫn thường hay có những tối mùa đông cùng nhau ngồi chờ ngô nướng và buôn đủ thứ chuyện. Chỉ có chị là người thân thiết với cô. Chỉ có chị là người cô đủ tin tưởng để tâm sự. Cô tạt vào mua hai bắp ngô và đi đến đón chị.
Anh chọn cho mình một góc của quán café. Ở đây anh có thể nhìn ra con đường phía trước mặt. Đến sớm hơn 15 phút. Anh vẫn chưa gọi đồ uống. Ngồi ngã mình trên ghế và du dương theo bản nhạc buồn. Cô bạn anh bước vào, đi cùng cô là một cô gái. Nhìn thấy anh, cô gái nở nụ cười thật tươi và chào anh.
- Chào anh chàng nhỏ mọn.
- Cô. Không ngờ lại cô.
- Gặp tôi anh có vẻ không vui.
- Vui chết đi được.
- Vậy là hai người quen nhau ? Cô bạn của tôi vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ hỏi.
- Ư. Lần nào gặp cô gái này thì vị thân xui xẻo cũng đến hỏi thăm tao. Lần trước say xỉn va vào tao, lúc nãy không say mà cũng va vào. Lần này không biết sao nữa đây.
- Thì lần này anh vẫn không thoát khỏi bị thần xui xẻo hỏi thăm chứ sao. J J J
- Cô. Cô được lắm.
- Lúc nãy gặp tôi thấy anh quen quen mà chưa nhớ được ra là gặp lúc nào. Hóa ra là gặp đêm hôm đó. Mà dù sao cũng cảm ơn anh chuyện hôm trước.
- Không ngờ cô cũng biết nói cảm ơn đấy. Ngạc nhiên quá đấy.
Cuộc nói chuyện cứ như thế làm cho cô bạn của anh chỉ ngồi nhìn hai người đấu đá mà cười ngao ngán. Một buổi tối cuối tuần không lấy gì làm vui vẻ với cô nàng Sao Chổi kia. Về đến nhà anh vẫn chưa hết hạ hỏa với Sao Chổi. Anh chỉ mong sao không gặp cô nữa cho khỏi phải bực mình.
Cô không ngờ lại gặp lại anh như thế này. Hà Nội thật chặt chội. Nhờ chặt chội vậy mà cô và anh mới tình cờ gặp lại nhau giữa hàng triệu người.Lúc trước còn nghĩ anh là người hiền lành, tốt tính. Không ngờ anh lại là người hẹp hòi như thế. Đúng là bộ dạng thì đàn ông mà lòng dạ thì đàn bà. Chẳng có một chút ga lăng gì với con gái. Đã thế ăn nói còn quá đáng nữa chứ. Bắt mạt một cô gái như cô. Nếu biết phải gặp một anh chàng như anh thì cô đã không bỏ công ra để chải chuốt như vậy. Mà không cô chũng sẽ chẳng đến gặp anh ta để khỏi phải bực mình.

Lại một tuần làm việc mới trôi qua. Anh đã hình thành cho mình những thói quen mới để giết thời gian nhàn rỗi của mình. Anh vẫn cứ đều đều với vòng quay đó. Sáng đi làm, chiều tối về, anh dành thời gian buổi tối để tập thể dục, vừa để rèn luyện cơ thể, vừa để giảm bớt cái thân hình nặng nề của anh. Cơm nước tắm rửa xong cũng đã muộn. Vậy đấy, đều đều với vòng quay đấy anh cũng chẳng còn thời gian nào mà nghĩ ngợi chuyện tình cảm nữa. Một buổi sáng đẹp trời anh nhận được điện thoại của cô bạn thân.
- Mày đi làm chưa.
- Chuẩn bị đi đây.
- Nhờ mày chút việc được không.
- Ừ. Nói đi.
- Hải Linh ( Tên của Sao Chổi) bị đau chân, không tự đi xe được. Mấy hôm nay tao qua đón cô ấy đi làm. Nhưng tao lại bận đi công tác hai ngày. Mày giúp tao đưa đón Hải Linh nhé. Khổ thân con bé, ở một mình nên không biết nhờ vả ai.
- Cái gì, Đón Sao Chổi đi làm á.
- Thôi đi mà. Giúp tao đi. Đằng nào mày cũng tiện đường.
Cô bạn anh dùng năn nỉ quyền để dụ dỗ, thuyết phục anh. Cuối cùng anh cũng phải giơ tay chịu hàng mà đi đón Sao Chổi. Đến nơi, anh đã thấy Sao Chổi đứng ở cổng chờ. Phóng xe lên dừng trước mặt cô. Anh khẻ hất hàm về phía cô ra hiệu bảo cô lên xe.
- Sao lại là anh.
- Tôi được nhờ vả. Có lên xe nhanh không thì bảo.
- Khỏi cần anh. Thà tôi đi bộ còn hơn.
- Đấy là cô tự nguyện đấy nhé.
Nói rồi anh phóng xe đi, bỏ lại Hải Linh ở phía sau. Nhìn qua gương anh thấy cô đang đi từng bước rất khó khăn. Anh nghĩ ngợi rồi vòng xe lại.
- Định cà nhắt thế thì bao giờ mới đến chỗ làm. Cô có muốn đi làm muộn không. Không muốn thì lên nhanh. Tôi cũng sắp muộn giờ rồi đấy.
Cô gái lưỡng lự rồi cuối cùng cũng leo lên xe anh ngồi. Trên suốt đường đi cô không nói gì. Anh thả cô trước cổng công ty. Lần này thì cô không quên nói lời cảm ơn anh. Cô còn lịch sự đứng chờ anh đi rồi mới quay vào công ty. Chiều tối anh lại quay lại đón cô về.
- Anh Công làm gì vậy.
- Tôi làm biên tập viên.
- Anh làm về mảng nào ạ.
- Tôi làm bên thể thao.
- Hình như anh không thích thể thao. Tôi cũng không thích thể thao.
- Sao cô biết tôi không thích thể thao.
- Tôi đoán vậy. Mà tôi đoán ít khi sai lắm.
- Coi như lần này cô đoán trúng. Mà sao chân cô lại bị thế này.
- Hôm trước treo lên thay bóng điện. Kết quả là không thay được còn bị thế này đây.
- Vậy để chút về tôi giúp cô thay.
- Thế thì tốt quá. Mấy khi mới có cơ hội phải tranh thủ lòng tốt của anh vậy. hihihi. . . .
Sao Chổi sống một mình trong một căn nhà trọ chưa đấy hai mươi mét vuông. Một căn phòng đầy đủ tiện nghi và khá ư là ngăn nắp. Có vẻ cô là người thíc

1 234[5]67
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)