Sóng biển và cánh chim trời

Sóng biển và cánh chim trời

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 320

Sóng biển và cánh chim trời

i. Chẳng để tôi kịp định thần lại, tên con trai cao lớn đó sượt ngang qua, chẳng nói đến một lời, thản nhiên cúi xuống nhặt lấy trái bóng rổ giờ đã nằm im trên nền xi măng sau dãy ghế.
Đáng lẽ ra sẽ chẳng có gì đáng nói, nếu như hắn không để tôi nhìn thấy tấm lưng rộng với chiếc áo sơ mi thấm ướt mồ hôi của mình. Tôi nhận ra tên này có vài điểm gì đó quen quen, cứ như hắn đã từng xuất hiện trong bộ nhớ của tôi vậy. Bất thình lình, tên đó quay lại, đôi mắt tôi và hắn chạm phải nhau. Khác hoàn toàn với lúc nhìn thấy tấm lưng hắn, lần này bộ nhớ của tôi hoàn toàn không có ý niệm gì về đôi mắt của hắn cả. Một đôi mắt đẹp nhất mà tôi từng biết. Không đen láy như của Duy, nó hơi phảng phất chút xám tro toát lên vẻ kiêu ngạo và bất cần. Đôi mắt đẹp, cũng như con người hắn vậy.
“Cô…” – tên đó bỗng xông tới, khuôn mặt lạnh lùng không vương chút cảm xúc, hắn đột nhiên túm lấy cổ tay tôi: “Trả đây!”. Tôi bất ngờ nhiều hơn là hoảng sợ, mặc dù trông hắn lúc này chẳng khác gì một gã hung thần. Trả gì… là trả cái gì?? Tôi nợ hắn? Xưa nay có bao giờ tôi mượn tiền của một kẻ không quen biết đâu? Im lặng nhưng tỏ vẻ khó hiểu, tôi ngước mắt lên nhìn. “Có nghe không đấy?” – hắn lại tiếp tục cái giọng gằn từng chữ một: “Chính là cô! Trả cái bảng tên cho tôi!”
Bảng tên? À… Thì ra… gã này chính là kẻ va phải tôi hồi sáng. Thảo nào mà nhìn hắn từ đằng sau lại thấy quen như vậy. Đẹp như thế này thì có lẽ đúng là Thiên Vũ thật rồi. Tôi lắc lắc đầu, sau khi đã hiểu ra thì sự việc lại càng trở nên khó giải thích. Bảng tên của hắn tôi đã để cho Thiên Ngân mang về nhà nó làm kỷ niệm, giờ có đòi thì có thánh cũng chẳng lấy được. Vậy nên, mặc kệ cho gã con trai trước mặt mình đang nổi giận, tôi cũng chẳng biết làm gì hơn.
30 giây sau, hắn buông phắt tay tôi ra. Những vết hằn đỏ hoét in đậm trên cổ tay gầy gò, tôi xót xa cho số phận mình sao mà đen đủi. Đã va phải người ta thì chớ, giờ lại còn hách dịch.
Tôi thầm nguyền rủa trong lòng, và có lẽ sẽ rủa cho xói đầu hắn nếu như cái giọng nói trầm với âm vực lạnh lùng đến đáng sợ không vang...
***
“Cái gì? Thiên Vũ bảo bà đem bảng tên trả cho anh ấy?” – Ngân hét to, chỉ thiếu chút nữa là làm thủng cả màng nhĩ của người bên cạnh. Tôi ậm ừ, chẳng muốn giải thích gì thêm. Tự dưng lại dính phải một tên lạ hoắc. Nhìn đồng hồ, đã 7h45’, tôi ngán ngẩm nghĩ đến viễn cảnh phải lê lết ra sân bóng trả cái thứ đáng ghét này cho hắn. Điệu bộ chiều hôm qua đã khẳng định rằng hắn rất có thể sẽ băm vằm tôi ra nếu như không đến đúng hẹn. Nhưng… nếu không trả thì sao?
“Thôi đưa đây, để tôi đi trả.” – Ngân bỗng giật phắt lấy tấm bảng tên tôi đang cầm, nó hí hửng chạy đi ngay mà không kịp để tôi nói một tiếng. Kỳ lạ thật, đứa nào hôm qua còn nằng nặc giữ lấy cái thứ đó vậy mà giờ đây lại hớn hở chạy đi trả? Thôi kệ, chắc nó cũng đang muốn ngắm nhìn cho rõ người nắm giữ tim mình từ một khoảng cách gần. Coi như đây là lần thứ hai tôi tạo cơ hội cho đứa bạn của mình vậy. Dù sao thì…Thiên Vũ với Thiên Ngân nghe cũng có vẻ… hợp vần ra phết.

“Ngọcccccc…” – Nhưng chỉ 15 phút sau, Ngân bỗng xuất hiện. Tôi vô cùng ngạc nhiên ngó đầu qua cửa sổ nhìn nó đang lững thững đi tới với một vẻ mặt không thể thê thảm hơn. “Ơ? Sao nhanh thế?” – tôi bật ra nỗi thắc mắc lớn nhất tại thời điểm này, và Ngân đã đổ rạp người xuống bàn sau khi nghe tôi nói ra câu ấy: “Anh ấy bảo phải là bà mang tới trả mới được cơ.” Giọng Ngân nhỏ dần rồi tắt hẳn khi cả khuôn mặt nó úp xuống mặt bàn. Quái quỷ, thế nào lại kiêu căng đến vậy? Tôi thở dài, tiếc cho con bạn, chắc nó đã thất vọng lắm. Rồi không chần chừ thêm, tôi quyết định để Ngân tạm ở một mình gặm nhấm với nỗi buồn của nó để mà giao trả cái thứ đáng ghét này cho cái tên vô đạo đức. Xong lần này thì coi như chấm dứt tình trạng rắc rối với hắn luôn.
Tôi bước thật nhanh ra sân bóng rổ, dù đang là giờ nghỉ nhưng cái khoảng không gian này vẫn cứ lặng yên và bình thản như vẻ vốn có của nó. Ngay từ đằng xa, cái bóng dáng cao cao của hắn đã lù lù ngay trước mắt, rồi mang theo cả đống hậm hực, tôi dậm chân bịch bịch nhằm thẳng hướng đó mà đi.
“Lại sắp tranh giải nữa rồi. Lần này anh tính sao, Vũ?” – một giọng nam trầm nhưng không lạnh, khác hẳn với giọng của tên đó hôm qua khiến tôi khựng lại. Không hiểu sao, cứ như là phản xạ có điều kiện, tim tôi bỗng đập liên hồi. Cái giọng này thân quen lắm… Phải chăng…
“Tùy cậu thôi, Duy.”
Một nhịp đập bị bỏ lỡ, tôi giật mình ngay khi Thiên Vũ gọi tên cậu ấy. Một vài câu hội thoại giữa họ còn tiếp tục sau đó, nhưng tôi chẳng còn nghe thấy gì nữa cả. Vội vàng nép sau một bức tường, thấy lồng ngực trái mình như muốn vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ. Là Duy, cậu ấy đang bước ra từ khung cửa lưới bằng sắt… Nén hơi thở trong lồng phổi, tôi tự nhủ không được q

12[3]456 .. 9
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)

XtGem Forum catalog