Vì em đã có anh, đừng khóc!
Đánh giá:
7/10
Bình chọn: 230
ể dành dụm đấy, có cái để nương tựa, nhiều khi sông giận dỗi trút nước gập nhà gập cửa, nhưng người dân nơi đây cũng như thôn Bối vẫn yêu sông! Tình cảm nơi bố cũng thế, anh Lâm ạ?
Lâm nhìn người con gái bé nhỏ bên cạnh mình, anh chợt nghĩ, có lẽ nào, trong lòng Miên những con sóng ngầm còn dữ dội hơn những con sóng trong lòng anh?
Chợt Lâm nhận ra, phía cuối chân trời, nơi cánh đồng xa ngút ngàn kia, mặt trời vừa ló lên, một màu đỏ rực rỡ vô cùng. Khung cảnh đẹp tới ngỡ ngàng. Lâm khẽ reo lên:
- Miên, Miên nhìn kìa, bình minh lên rồi! Đẹp không?
Miên mỉm cười nhìn Lâm dịu dàng:
- Ở đây, ngày nào Miên cũng nhìn thấy bình minh!
***
Mồ hôi từng giọt nối nhau chảy bên thái dương, lưng áo cũng đã ướt, nhưng Lâm không thấy mệt mỏi. Thì ra những củ lạc mà Lâm ăn trong những quán bia, trong bữa ăn hàng ngày... được trồng và thu hoạch như thế. Lâm dừng cuốc, đứng nhìn dòng sông bên cạnh.
Cuộc sống thật kỳ diệu, một hạt mầm ươm xuống, bao nhiêu trái mới được sinh ra. Lâm tự hỏi mình, anh đã gieo được gì trong cuộc sống này để có mùa thu hoạch như những người nông dân hiền hậu nơi đây? Dường như, suốt bao nhiêu năm qua, anh chỉ biết hưởng thụ, thậm chí hưởng thụ một cách lạnh lùng và tàn nhẫn trước ân tình của một người đàn bà nhỏ bé cố gắng ươm một chút dịu dàng, cảm thông vào nơi trái tim anh. Nhưng anh đã để người đàn bà đó thất vọng, chưa bao giờ những hạt mầm mà bà gieo nơi Lâm có thể cho bà một mùa thu hoạch dù là nhỏ nhoi, chỉ có những mùa thất bát nối tiếp nhau. Nhưng dường như người đàn bà bé nhỏ đó cũng chưa bao giờ thôi kiên nhẫn, chưa bao giờ hết ân cần với Lâm.
Lâm nghĩ, cánh cửa ấy, anh muốn trao chìa khóa đi không muốn giữ nó khư khư một cách ích kỉ nữa. Bởi ở nơi này, có một người con gái bé nhỏ đã nói: tìm một người thương bố đã khó, tìm một người thương Miên còn khó hơn! Có một người đàn bà như thế ở bên, hẳn phải là ưu ái lớn đối với Lâm vậy mà Lâm chưa bao giờ trân trọng. Nếu như cuộc sống của Lâm và bố không có người đàn bà đó, hẳn sẽ không được như bây giờ.
Miên đưa ấm nước cho Lâm mỉm cười:
- Anh Lâm uống nước cho đỡ khát này!
Đôi mắt đẹp nhìn Lâm thoáng chút thẹn thùng. Lâm mỉm cười đón ấm nước từ tay Miên và cứ đứng thế nhìn theo bóng Miên ngây ngốc! Dạ đứng phía sau, khẽ hắng giọng:
- Cô bé rõ là thiên vị nha!
Lâm khẽ cười:
- Đây, nhường cậu nhé!
Dạ lấy tay áo lau mồ hôi trên trán và mặt Lâm. Hành động thân thiết ấy của hai người không qua được ánh mắt của những người trên bãi, trong đó có Miên. Miên chỉ lặng lẽ thu nhưng nắm lạc, bó lại thành từng bó chất lên xe. Trong lòng Miên thoáng gợn lên một nỗi buồn không tên. Miên tự nhủ mình: rồi tất cả cũng đều như dòng nước kia, sẽ trôi đi thôi, không có gì ở lại.
***
Cái ý nghĩ mở khóa trái tim mình khi với người đàn bà âm thầm sống bên Lâm suốt hơn chục năm qua khiến lâm có cảm giác nhẹ nhõm lạ kì. Có lẽ nào, đón nhận một người cũng có nghĩa là cho trái tim mình có cơ hội được phép yêu thương thêm một người và được thêm một người thương yêu? Lâm thao thức không ngủ được liền tìm chiếc áo sơ mi mặc lại. Anh muốn ra bối một lát!
Trăng giữa tháng sáng vằng vặc, sương xuống lạnh lạnh trên vai. Tiếng ếch nhái ngoài xa vọng lại khiến đêm càng trở nên tĩnh mịch hơn. Giọng Miên ngập ngừng:
- Bố, mẹ có đẹp không?
Ông Mẫn khẽ khự người lại, tay dừng bứt lạc. Ông nhìn Miên trong giây lát rồi lặng lẽ gật đầu.
Miên nhìn ông Mẫn, đôi mắt đen nhìn ông không còn là đôi mắt của một cô bé lên năm ngây dại khóc đòi mẹ ngày nào. Đôi mắt ấy hôm nay nhìn ông với ánh nhìn có phần quyệt liệt và cứng rắn. Giọng nói cũng không còn chút ngại ngừng nữa.
- Bố... mẹ còn sống không?
Ông Mẫn, ngẩng mặt nhìn Miên, đôi mắt đỏ đục ngầu lờ mờ trong ánh sáng bàng bạc của đêm, càng trở nên ảm đạm u uất, ông nuốt nước bọt, đôi môi mím chặt hơn khẽ run run. Miên giục:
- Bố...
Ông Mẫn giọng khàn khàn:
- Còn, bà ấy còn sống!
Miên cố ngắng ngăn cơn nức nở đang trào lên trực vỡ tung cả lồng ngực. Người đàn bà lâu nay vẫn lén lút đứng nhìn Miên từ xa, có lẽ nào chính là Mẹ! Ánh mắt ấy, ngay lần đầu bắt gặp, Miên đã chắc chắn rằng không thể là ánh mắt của người dưng. Bởi người dưng thì không thể khiến toàn thân Miên run rẩy tới vậy. Miên nghẹn ngào:
- Vậy tại sao bao nhiêu năm bố nói mẹ mất rồi! Bố... như thế là... như thế là...
- Như thế là tàn nhẫn lắm! Miên à, bố xin lỗi, con gái!
Lâm ngồi lặng lẽ phía sau chồng lạc, lặng lẽ ngăn tiếng thở dồn dập trong lồng ngực. Cái sự nghẹn ngào của người con gái ấy bỗng khiến tim anh thắt lại. Lần đầu tiên, anh khẽ gọi tên: Miên!
Tiêng ông Mẫn khàn hơn lúc trước, như có gì đó chẹn lại trong họng:
- Miên, mẹ con vẫn còn. Ngay từ đầu là lỗi của bố. Bố đã cướp bà ấy khỏi người đàn ông bà ấy yêu bằng thủ đoạn của mình, rồi lại hành hạ bà ấy bằng thứ tình yêu cuồng dại, íc