Duck hunt
Vì em đã có anh, đừng khóc!

Vì em đã có anh, đừng khóc!

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 231

Vì em đã có anh, đừng khóc!

h kỉ đầy sự nghen tuông mù quáng của một người đàn ông thất bại. Và... bố đã giành lại con từ bà ấy. Miên... bố không thể mất tất cả! Bố đã bù đắp cho con bằng cả cuộc đời bố! Miên à! Xin lỗi con gái!
Lâm không nghe thấy lời nào từ Miên, đêm đông đặc trong một bầu không khí nặng nề, u tịch. Lâm chỉ nghe thấy tiếng bứt lạc đều đều , có lẽ là của Miên. Miên không khóc, mà sao Lâm thấy như là Miên đang nức nở, và trái tim anh đang thắt lại, không thể nào hít thở nổi. Có một thứ nghẹn lại trong tim anh, đó chính là Miên!
***
Con sông Luộc chưa bao giờ dịu dàng, khi nào cũng cồn cào, giận dữ, nhưng đây là lần đầu tiên khi đứng trước nó, Miên thấy mình oan ức, Miên muốn gào lên, muốn hét lên, cho vỡ tung cả lồng ngực, cho bao nhiêu nỗi buồn tủi âm thầm đổ tất cả xuống con sông kia, bao nhiêu giận dữ, chỉ là sông giận dữ, bao nhiêu uất ức, chỉ là sông uất ức, rồi nó sẽ mang tất cả những thứ đó ra biển và tan vào đại dương.
Một đứa con gái lớn lên không có mẹ khó khăn tới nhường nào. Miên thèm một lần được xà vào lòng mẹ, được ôm ấp vỗ về, được hít thật sâu trong lồng ngực mình mùi hương của mẹ, thèm được mẹ tết tóc cho mỗi buổi sáng chứ không phải cắt tóc như con trai suốt những năm học mầm non, thèm được đứng ngoài cổng chờ mẹ đi chợ về mua quà bánh, thèm tết đến cả nhà xum vầy ấm áp... thèm được lấp đầy khoảng trống hụt hẫng trong tim mà Miên không biết làm thế nào để ngăn nó cứ càng ngày càng rộng thêm.
Miên không thể nào quên ngày mình trở thành thiếu nữ, Miên đã rất sợ hãi và hoảng loạn. Dù đã hỏi bạn bè, đã chuẩn bị tâm lí, nhưng nó xảy ra không giống như những gì Miên nghĩ. Cả buổi chiều đó, Miên ngồi trong nhà tắm, đóng kín cửa. Ông Mẫn gọi Miên không ra, cũng không thưa. Mãi sau, Miên thấy tiếng bố khe khẽ ngập ngừng ngoài cửa: Miên... bố xin lỗi...con cầm lấy! Miên cầm gói túi bóng đen ông Mẫn run run đưa qua lỗ ánh sáng, nước mắt ứa ra. Miên khóc. Cắn môi tới bật máu!
Tình yêu đó của ông Mẫn càng khiến Miên thấy lòng mình đau đớn hơn. Bố Miên có lẽ, cũng chưa có ngày nào được hạnh phúc trọn vẹn. Cả Miên và ông Mẫn, hai con người sống bên nhau nhưng vẫn giấu trong tim mình những nỗi đau riêng một cách thầm lặng. Có lẽ nào, tình yêu có thể khiến cho con người ta khổ sở và ích kỉ tới vậy sao?
***
Lâm nhìn bóng Miên ngồi lặng im trên bối, cái cảm giác muốn được ôm Miên vào lòng dội lên khiến Lâm khẽ đặt tay lên ngực mình. Lần đầu tiên nhìn Miên, đôi mắt đẹp nhưng u buồn ấy khiến Lâm thao thức. Có gì ẩn chứa trong đôi mắt của một cô gái chưa tròn mười tám? Đáng nhẽ ra, đôi mắt ấy phải như ánh mắt trời đầy nhiệt huyết, đầy niềm vui háo hức với cuộc sống này! Vậy, cớ gì nó lại mang đến cho Lâm cái cảm giác đang thấy một hồ thu xanh trong vắt, thăm thẳm nhưng lạnh lẽo và cô đơn. Bây giờ thì Lâm đã hiểu được phần nào.
Lâm hít một hơi dài, ngồi xuống cạnh Miên, mỉm cười:
- Rơi xuống đây là sông luộc em đó!
Miên có chút ngạc nhiên nhìn Lâm, giọng Miên rất nhẹ:
- Anh Lâm không ngủ!
- Có người bứt lạc suốt đêm, làm sao anh ngủ!
Miên lặng im, con mắt lại đổ xuống dòng sông. Lâm nhìn xuống bàn tay Miên, ân cần:
- Miên, tay em sao không?
Lâm quên cả sự ngượng ngùng của Miên và quên cả việc giữ ý của mình cầm lấy tay Miên. Anh cảm nhận rõ những vết xước trên những ngón tay thon dài nhưng không quá mềm mại ấy! Miên rút tay lại, nhưng Lâm giữ chặt hơn, miệng thì thầm:
- Yên nào!
Miên nhìn Lâm trong thoáng chốc rồi ngoan ngoãn lặng yên. Giọng Lâm dịu dàng:
- Đau không Miên?
Miên khẽ lắc đầu. Lâm thấy ngón tay trỏ rớm máu, có lẽ là ngón nặng nhất. Lâm lấy vạt áo của mình quấn ngón tay cho Miên và để yên như thế! Lâm khẽ dặn dò:
- Để anh giúp Miên, lát, tay em sẽ không chảy máu nữa!
Con sông Luộc ồn ào, sóng cũng ồn ào, cả gió cũng không nhẹ nhàng mà sao, Miên cảm thấy, bao trùm cả không gian rộng lớn này, chỉ toàn là dịu dàng mà thôi. Không bình yên mà thấy lòng bình yên hơn mọi lúc trong đời. Nỗi đau như những hạt phù sa lắng lại dưới lòng sông.
Dưới ánh sáng bạc bạc của ánh trăng, Lâm không thấy đôi má người con gái cạnh mình đang hồng lên, nóng bừng. Miên nhẹ nhàng rút tay lại, bối rối:
- Anh Lâm cho Miên xin. Cảm ơn anh! Miên đi ngủ thôi. Anh Lâm cũng vậy!
Miên quay bước rồi đi như chạy. Lâm đứng lại trên bối, miệng thì thầm: Miên, nếu em muốn khóc, có thể, khóc trên vai anh! Mọi thứ, rồi sẽ qua! Để anh giúp em, được không Miên?!
***
Trên bậc thềm, Dạ đứng nhìn hai người ngồi quay lưng lại, một người cao lớn, đôi vai rộng mạnh mẽ, một người bé nhỏ, đôi vai gầy mong manh. Dưới ánh trăng, hai người cùng khung cảnh nơi này làm nên một bức tranh khuya tuyệt đẹp. Trái tim phóng khoáng của Dạ lần đầu tiên nhói lên trong cảm giác nghen tức, ích kỉ. Một người con gái yêu Lâm tới bốn năm cũng không thể bằng một người con gái anh gặp trong hai tuần sao? Nếu ngườ

123[4]5
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)