Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tìm lại tình yêu

Tìm lại tình yêu

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 278

Tìm lại tình yêu

thứ đó còn quan trọng nữa không?
Bà nghe từng tiếng của ông mà thấy trong lòng mình dường như vỡ vụn. Sự mẫu thuẫn giằng xé tâm can khiến bà rụt mạnh tay khỏi lòng bàn tay ông, bước nhanh về phía trước. Ông bước nhanh, níu tay bà lại:
- Ngày xưa, vì quá sợ hãi mà anh đã đánh mất hạnh phúc của mình. Điều đó khiến anh trăn trở và không bao giờ yên lòng. Bây giờ, số phận cho chúng ta cơ hội, anh không muốn lưỡng lự để lại một lần nữa xa nhau. Em có biết không, xa nhau lần này, là xa nhau mãi mãi...
- Chúng ta có thể làm những người bạn già của nhau!
- Đến lượt em lo sợ, tại sao? Tại sao khi đã sống vì người khác cả đời rồi, lại không thể vì nhau đôi ba ngày cuối chứ?
Bà không trả lời, chỉ im lặng bước đi. Tâm trạng của bà đang thực sự xáo trộn, có một sự mâu thuẫn rất lớn giữa trái tim dường như đã ngủ yên và lý trí chưa bao giờ muốn ngừng lại. Có lẽ, bà cần thời gian...Nhưng, thời gian của ông và bà đâu còn nhiều nữa?
Dừng chân lại trước cửa, bà lặng lẽ quay đầu lại, ông vẫn bước theo, nhìn bà bằng đôi mắt cương nghị, ẩn sâu bên trong là cảm xúc vô cùng mãnh liệt và dồi dào.
- Anh về đi! Em cảm ơn vì ngày hôm nay, em thật sự vui lắm!
- Mai anh lại đến!
- Đừng, từ mai em phải đi làm , tiếp tục cuộc sống thường ngày thôi...
- Anh vẫn đến, từ mai cho đến cuối đời. Anh sẽ đời em ở trước cửa, cho tới khi nào em đồng ý về với anh!
- Kìa, chúng ta đâu còn là trẻ con nữa!
- Ừ, trẻ con thì không hiểu tình yêu. Còn chúng ta thì hiểu, chúng ta đã yêu nhau nhiều đến mức không thể không về bên nhau được.
Ông nói dứt khoát, rồi quay lưng bước thẳng. Bà đứng lặng thinh, nhìn cái bóng lững thững chứa đầy nỗi thất vọng của ông khuất dần phía sau con ngõ nhỏ. Lại một lần nữa bà đứng trước hai sự lựa chọn, liệu lần này bà có bỏ ông như ngày trước mà đi?
Sáng hôm sau, bà uể oải dậy dọn dẹp căn phòng bé nhỏ. Cả đêm bà không ngủ được, một phần vì cơn mưa rào quá to khiến nước trên trần nhà rỏ xuống, mỗi lần mưa to là bà phải khổ sở chống chọi trong căn phòng tồi tàn như thế. Nhưng không ngủ đươc cũng là vì tâm trí bà cứ mê mải cuồng quay bởi những hình ảnh khi cũ khi mới, lúc tỏ lúc mờ. Bà cứ nghĩ mình mơ, nhưng mở mắt ra lại thấy đang là thực. Sự thật là bà đã được gặp lại ông, đã được sống lại những khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời. Sự thật là ông đã ngỏ lời, rằng muốn bà về lại bên ông mãi mãi. Sự thật là bà vẫn chưa cho ông một câu trả lời cuối cùng, thứ mà có lẽ trong sâu thẳm thâm tâm bà đã tìm được rồi, nhưng không hiểu có thứ gì đó ngăn bà lại, không để cho bà nói ra. Hôm nay, bà không đi bán hàng, bà muốn ở nhà đợi ông. Chẳng biết để làm gì nữa, có thể, vì bà biết ông sẽ tới, bà không muốn ông phải đợi. Ông đã đợi bà mấy chục năm trời rồi mà...
Giữa trưa, đôi mắt bà vẫn ngóng ra ngoài chiếc sân ngoài hiên ẩm ướt. Cơn mưa rào đã ngớt, tại sao vẫn không thấy cái bóng quen thuộc của ông? Hay là ông giận bà, ông giận vì bà đã quá sợ hãi mà không dám chấp nhận sự thật là bà muốn về với ông? Nghĩ tới đây, bà thấy đau nhói trong lòng. Không phải đâu, bà...cần ông lắm, sao bà lại không muốn về bên cạnh ông được. Suốt đời bà chỉ mơ ước có vậy thôi mà! Chỉ cần ông xuất hiện trước mặt bà thôi, bà sẽ không đắn đo nghĩ ngợi nữa, bà sẽ mặc kệ những con mắt xung quanh, những câu nói tiếng cười của người đời, bà sẽ nắm lấy tay ông và nói : "Anh ơi, em đồng ý!" Khi bà nói ra câu đấy, chắc hẳn bà sẽ ngại ngùng lắm, chắc hẳn ông sẽ hạnh phúc lắm. Và rồi ông và bà sẽ về chung một mái ấm, bà sẽ thức dậy cùng ông, sẽ chăm lo từng bữa ăn cho ông, sẽ được nhìn thấy ông cười vui mỗi ngày, bà sẽ bắt ông đàn hát cho nghe, bà không cho ông lang thang ra ngoài đánh cờ nữa, bà muốn ông ở nhà để trò chuyện với bà suốt thôi...
Màu xám nhạt của hoàng hôn nhập nhoạng tràn qua khu trọ, đôi mắt bà mệt mỏi vẫn chưa thôi ngóng ra ngoài. Tại sao ông không tới? Phải chăng, ông không bao giờ tới nữa? Ông không tới nữa thì bà biết phải làm thế nào? Bà đã chuẩn bị mọi thứ để nói với ông rồi cơ mà? Hay là...Bỗng bà thấy chân tay mình bủn rủn, quờ tay lấy chiếc áo mưa giấy bên góc nhà, bà chốt cửa rồi bước ra ngoài sân. Bà không thể đợi thêm nữa, bà quyết định sẽ tự mình đi tìm tình yêu. Lần đầu tiên và có lẽ cũng là lần duy nhất trong đời, bà mạnh dạn đưa tay ra với lấy hạnh phúc của mình. Bà sẽ tìm gặp ông, sẽ nói hết những yêu thương, nhung nhớ trong lòng, không ngại ngần gì cả...Bỗng trong lòng bà trào lên một niềm vui rộn rã, bà đã tìm được cho mình một lối đi rồi, và lần này chắc chắn bà sẽ không bao giờ hối hận, chắc chắn là như vậy!
Đứng trước ngôi nhà cao tầng khóa cửa, chân tay bà như rụng rời. Ông đã đi đâu?
- Bà tìm ông Tâm phải không? Người nhà của ông ấy hả? – Một bà chừng sáu chục tuổi bước lại gần, nhìn bà vẻ lúng túng.
- Vâng, tôi tìm ông Tâm.
- Bà vào bệnh viện ngay đi! Ông ấy bị ngã trước cửa nhà từ sáng, chúng tôi đưa đi cấp cứu rồi. Xem chừng không nhẹ đâu, bà đi nhanh đi!
Chiếc áo mưa trên tay bà

1 .. 345[6]7
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)